Quý Ức ngồi gần cửa nhất, đang cùng Bạc Hà nói chuyện đừa giỡn, thoáng quay đầu liền thấy được người đàn ông phía sau Lâm Nhã.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt đang nhìn về phía người đàn ông của Quý Ức liền chuyển sang chỗ khác, đầu ngón tay cô nắm chặt chiếc đũa, ý cười trên khóe môi đột nhiên ngưng đọng.
Người đàn ông kia, cô nhận ra.
Nói cách khác, cho dù hắn có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Cho dù tầm mắt đã không nhìn về hướng đó nữa, nhưng Quý Ức vẫn cảm giác được Lâm Nhã cùng người đàn ông kia đang dần dần tiến vào bàn ăn.
Bất giác cả người cô đều căng thẳng, ngay cả đôi chân trong giày cao gót cũng vì khẩn trương mà cuộn tròn lên.
Tiếng giày cao gót của Lâm Nhã cộc cộc vang lên, cùng với thanh âm dịu dàng nhu nhược truyền đến: “Xin giới thiệu với tất cả mọi người, anh ấy là……”
Lâm Nhã không biết vì cái gì đột nhiên dừng một chút, hai giây sau mới tiếp tục nói: “…… bạn của tớ, Hạ Quý Thần.”
Hạ Quý Thần…… Quý Ức rõ ràng nhận ra người đó từ khi nãy, nhưng thời điểm nghe được ba chữ này, thân thể vẫn không chịu khống chế mà run lên bần bật.
Đúng vậy, không sai, Hạ Quý Thần mà Lâm Nhã vừa giới thiệu, chính là người bốn năm trước đã lấy đi sự trong trắng của cô, là người làm cô khó khăn lắm mới đủ dũng khí để tỏ tình, nhưng lại tàn nhẫn xé áo cô nói rằng đêm hôm đó nếu không phải uống rượu thì hắn sẽ không bao giờ chạm vào cô; nói rằng cho dù cô có cởi sạch quần áo trước mặt hắn, hắn cũng không có hứng thú; nói rằng nếu có thể thì cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn ...!...!
Chính vì thế mà cô chưa bao giờ có ý nghĩ gặp lại hắn: Hạ Quý Thần.
Bốn năm trước, Hạ Quý Thần vẫn là một học sinh trung học còn non nớt, nhưng hiện giờ, trải qua bốn năm, trên người hắn đã tỏa khí chất cùng khí thế cường đại, đủ để cho tất cả những người đang ngồi đây đều run sợ.
Chính vì vậy nên sau khi Lâm Nhã giới thiệu xong, hắn ngồi trên ghế một lúc mới có người đủ dũng khí để mở miệng chào hỏi.
Được chào hỏi nhưng bộ dáng Hạ Quý Thần vẫn như cũ, đối mặt với sự tiếp đón của mọi người cũng chỉ hơi nâng cằm rồi đáp lại, mỗi động tác đều rất cao quý nhưng lại mang vẻ khách sáo xa cách.
Bên này Quý Ức vẫn im lặng, không hề có ý định chào hỏi Hạ Quý Thần, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn hắn.
Đại khái là Hạ Quý Thần quá mức hoàn mỹ, khiến cho tất cả mọi người đều bị hắn hấp dẫn, thế nên không ai để ý đến việc Quý Ức không chào hỏi.
Hạ Quý Thần đến, khiến cho mọi người đều hơi mất tự nhiên, phải một lúc sau không khí mới một lần nữa náo nhiệt lên, tất cả đều ồn ào nhốn nháo vui vẻ không dứt.
Bỗng nhiên gặp lại người mà mình chẳng bao giờ muốn gặp, Quý Ức mặc kệ cái náo nhiệt trước mặt, vẫn duy trì dáng ngồi ngốc nghếch an tĩnh bởi cô sợ chính mình sẽ không kiềm chế được.
Nỗ lực không để bản thân nghĩ về cái đêm ấy, nhưng những hình ảnh ấy vẫn cứ thế xuất hiện trong cô, không chịu bị khống chế mà cứ dần dần xuất hiện nhiều hơn.
Thân thể Quý Ức bắt đầu run lên, nhưng cô lại sợ người chung quanh đã nhận ra sự khác thường của mình, liền liều mạng nắm chặt tay, đầu nhọn của móng tay đâm sâu vào mang đến từng trận đau đớn mới khiến cô bình tĩnh lại.
Quý Ức cứ tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy mà đem lòng bàn tay véo đến hỏng luôn thì Hạ Quý Thần đã mở miệng, tuy rằng hắn không gọi tên nhưng tất cả mọi người đều biết hắn đang hỏi Lâm Nhã
“Tại sao lại đổi địa điểm liên hoan?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...