Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu


Hạ Quý Thần vẫn đứng yên nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, yên tĩnh tựa như một pho tượng.

Trần Bạch biết Hạ Quý Thần đang chờ mình nói tiếp, vì vậy, anh lại chủ động mở miệng: “Các cổ đông đã đi rồi.”
Hạ Quý Thần vẫn không có phản ứng, dường như là đắm chìm trong thế giới của mình, suy nghĩ cái gì đó.

Trần Bạch nhìn phía sau của Hạ Quý Thần, anh chợt nhớ tới cảnh tượng hỗn loạn trong phòng họp lúc sáng.

Đứng trước yêu cầu hủy bỏ hợp đồng với Quý tiểu thư, ký kết với nghệ sĩ khác của các cổ đông, Hạ tổng không hề có một chút nhượng bộ nào.

Thậm chí, anh ấy còn nói với các cổ đông rằng cô ấy và YC cùng tồn vong.

Ngụ ý nếu là Quý Ức rời khỏi YC, vậy thì YC liền biến mất trên đời này.

Hơn thế nữa, vì để cho Quý Ức không gặp rắc rối bởi chuyện lần này, anh ấy còn không tiếc dùng tất cả cổ phần của mình trong YC để đánh cược, ký kết hiệp nghị với các cổ đông.

Nếu là trong vòng một năm, Quý tiểu thư không mang lại lợi nhuận cho công ty, anh ấy sẽ bằng lòng từ chức, rời khỏi YC.

YC là do Hạ tổng dồn hết tâm huyết không ăn không nghỉ để gầy dựng nên, nhưng vì Quý tiểu thư, ngay cả YC, anh cũng có thể từ bỏ.

Mọi người trong phòng họp đều có thái độ chống đối lại anh ấy, duy chỉ có anh vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh anh ấy.

Nhưng khi anh nghe thấy anh ấy dùng điều kiện như vậy để đàm phán với các cổ đông, rốt cuộc anh cũng nhịn không được, muốn lên tiếng ngăn cản anh ấy, khuyên anh ấy nên suy nghĩ kĩ lại.

Nhưng mà còn chưa kịp nói, anh ấy đã đặt bút ký xuống bản hiệp nghị kia.

Nghĩ tới đây, Trần Bạch nhịn không được lại mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng: “Hạ tổng, trước khi đi, các cổ đông có vài lời, muốn tôi chuyển lại cho anh...”
Trần Bạch dừng một chút, rồi tiếp tục mở miệng: “Lý tổng nói, hi vọng anh đừng vì một người phụ nữ, mà tự hủy tương lai.”
“Trần đổng nói, ông ấy hi vọng sau này anh có thể giữ vững lý trí, lấy YC làm đầu.”
“Trương đổng nói, bốn chữ “Hồng nhan họa thủy” là tối kỵ nhất của đàn ông.


Muốn thành công, không thể vướng vào nhi nữ tình trường.

Trương đổng còn nói, ông ấy không hi vọng anh trở thành một hôn quân...”
“Hôn quân?” Từ khi Trần Bạch bước vào văn phòng cho đến bây giờ, anh ta nói rất nhiều lời, nhưng Hạ Quý Thần vẫn một mực không mở miệng.

Đột nhiên, lúc này anh lại lên tiếng, giọng của anh rất nhẹ, dường như là lẩm bẩm độc thoại: “Ngược lại, tôi càng muốn làm một hôn quân, nhưng mà cô ấy chưa từng cho tôi cơ hội này.”
Trần Bạch sửng sốt.

Văn phòng lại rơi vào im lặng.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Quý Thần vốn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ lại lên tiếng, giọng của anh lạnh nhạt, chất chứa nhiều tổn thương và đau đớn: “Bọn họ nói cũng không quá đáng, hồng nhan họa thủy...!là tôi tình nguyện mà thôi.

Cậu không biết đâu, dù rằng không ở bên anh ta, cô ấy cũng không muốn ở cạnh tôi.”
Bởi vì chuyện ở Thượng Hải đêm đó, cô ấy cảm thấy không xứng với Hạ Dư Quang, nên hủy bỏ hôn ước với anh ấy.

Nhưng dù cho không thể ở cạnh người đàn ông mà mình yêu, cô ấy cũng không chấp nhận để anh chịu trách nhiệm.

Cho nên, bọn họ nói hồng nhan họa thủy, cũng không có gì là quá đáng.

Là do anh cố chấp, chạm phải cái gọi là hồng nhan họa thủy mà thôi.

Lời của Hạ Quý Thần có hơi mơ hồ, Trần Bạch nghe không hiểu, nên chỉ có thể duy trì thái độ trầm mặc.

Hạ Quý Thần lại mở miệng: “Trần Bạch, cậu có biết tại sao lúc tôi ký hiệp nghị cùng các cổ đông, cậu ngăn cản, nhưng tôi không nghe hay không?”
Trần Bạch lắc đầu, qua hai giây, anh mới ý thức được Hạ Quý Thần đang quay lưng về phía mình, nên vội vàng lên tiếng: “Không biết.”
“Bởi vì ý nghĩa tồn tại của YC là vì Quý Ức.” Hạ Quý Thần không dời mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, giọng anh vô cùng bình thản.
Đều là nhân viên của YC, lúc đi ngang qua Quý Ức, chắc chắn không tránh khỏi liếc nhìn cô.

Thậm chí lúc gặp thoáng qua vài nữ nhân viên, Quý ức còn lờ mờ nghe được một người trong đó nói nhỏ vào tai người kia: “Chính là cô ấy, thấy không, người trên chân bó bột đó, cô ấy là Quý Ức.”
Chưa đến một lát, cái bàn phía sau lưng Quý Ức cũng đã có người ngồi.


Nam có, nữ có, tiếng nói chuyện của bọn họ có hơi lớn, nên Quý Ức hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng.

Theo cách nói chuyện của bọn họ, có thể cảm giác được quan hệ của họ rất tốt, nội dung nói chuyện đều là trêu chọc lẫn nhau.

Có lẽ là không chú ý đến Quý Ức phía sau lưng, cũng có thể là không nhận ra cô, nên một đám người đang ồn ào trò chuyện, bỗng dưng chuyển chủ đề đến cô.

“Mấy cậu có nghe chưa? Lúc sáng giám đốc Lâm đã bị cắt chức rồi!”
“Tôi cũng nghe được một ít lời đồn, nhưng cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, cậu có biết không?”
“Là do cái cô nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty của chúng ta đó.

Ngày hôm qua, lúc ghi hình chương trình, cô ta không cẩn thận té ngã từ cái bàn rất thấp, sau đó bị trật chân, khiến cho tất cả các kế hoạch mà công ty trù bị cho cô ta gần đây đều bị hẫng rồi.

Giám đốc Lâm có hơi tức giận, nên muốn hủy hợp đồng với cô ta, kết quả Hạ tổng giữ cô ta lại, đuổi giám đốc Lâm đi...”
“Nghe trợ lý của giám đốc Lâm nói nghệ sĩ kia là dựa vào việc bò lên giường của Hạ tổng mới được vào công ty chúng ta đấy.”
“Bình thường thôi, phải biết, lúc trước trong các nghệ sĩ muốn ký kết hợp đồng với công ty của chúng ta có rất nhiều ngôi sao tai to mặt lớn, nhưng cuối cùng lại chọn cô ta, rõ ràng là có quy tắc ngầm mà!”
“Tôi có xem hình của cô ta, đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà trong ngành của chúng ta không thiếu nhất là người đẹp nha, cậu nói xem, có phải là cô ta có công phu trên giường rất tốt hay không? Làm cho Hạ tổng của chúng ta thần hồn điên đảo, nên ký hợp đồng với cô ta...”
“Công phu trên giường của cô ta được hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng mà nói cô ta là con sâu làm sầu nồi canh thì tôi tin.

Trong buổi họp lúc sáng, tôi có mang trà vào, không khí trong đó thật sự rất đáng sợ.

Bởi vì cô ta, Hạ tổng đã cãi nhau ầm ỹ với các cổ đông.

Các cậu biết không, Hạ tổng còn ký hiệp nghị với các cổ đông, nếu trong một năm, cô ta không kiếm được lợi nhuận cho công ty, thì Hạ tổng sẽ nhường lại vị trí tổng giám đốc cho người khác.

Tôi thực không hiểu nổi, người phụ nữa kia rốt cuộc có gì tốt mà Hạ tổng lại bảo vệ cô ta như vậy.

Cô ta đúng là hồng nhan họa thủy mà, sớm muộn gì cũng hủy hoại Hạ tổng...”
Nghe đến đó, Quý Ức mím môi một cái, bàn tay cô vô thức nắm thành đấm.


Buổi họp của Hạ Quý Thần lúc sáng là để xử lý hậu quả hôm qua cô đã gây ra sao?
Anh vì cô, không chỉ đuổi việc giám đốc Lâm mà còn ký cam kết với các cổ đông?
Một đám người ở sau lưng vẫn đang tiếp tục bàn luận về chuyện của cô, nhưng hiện tại, một chữ cô cũng không nghe lọt.

Cho đến khi Trang Nghi quay trở lại bàn ăn, cô mới hoàn hồn, liếc nhìn cô ấy một cái, cũng không nói gì cả, chỉ cầm đũa lên, ăn cơm như một cái máy.

----
Họp xong, Hạ Quý Thần không xuống căn tin dùng cơm, mà trực tiếp quay trở về văn phòng của mình.

Anh cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sofa, sau đó đi đến cửa sổ nhìn chằm chằm ánh mặt trời sáng rực bên ngoài cửa sổ, đứng yên bất động.

Khoảng một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, anh không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

Sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trần Bạch bước vào.

Anh ta không nói chuyện, mà nhẹ nhàng đi đến sau lưng Hạ Quý Thần, rồi mới mở miệng gọi: “Hạ tổng.”
Trong lòng Trần Bạch lập tức thấy khó hiểu, mơ hồ.

Câu nói “Ý nghĩa tồn tại của YC là vì Quý Ức” cứ quanh quẩn thật lâu bên tai anh, thật lâu...!không biến mất.

Lần này, văn phòng đã hoàn toàn rơi vào im lặng.

Đợi đến khi trong lòng Trần Bạch ổn định lại thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu, anh nhìn bóng dáng của Hạ Quý Thần muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Ngay khi anh còn đang do dự, thì điện thoại trong túi quần vang lên.

Trần Bạch ngừng suy nghĩ, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Trang Nghi gọi tới.

Anh vội vàng nhấn nút nghe: “Chuyện gì vậy, Trang Nghi?”
Hạ Quý Thần vốn không chút phản ứng, vừa nghe thấy hai chữ “Trang Nghi” thì có hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Bạch.

Trần Bạch phát giác được động tĩnh của Hạ Quý Thần, anh lập tức hiểu rõ, vội lấy điện thoại di động từ trên tay xuống, chọn chế độ rảnh tay.

Giọng của Trang Nghi vang lên rất rõ trong điện thoại: “Trợ lý Trần, chuyện là vầy, hiện tại, Quý Ức có chút khác thường.”
Trần Bạch vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Quý Thần, nhìn thấy lo lắng hiện lên trên mặt anh ấy, anh vội lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thật ra lúc sáng, sau khi rời khỏi phòng họp số 2, trạng thái của Quý Ức cũng đã không được tốt.

Lúc anh dẫn bác sĩ Hạ đến, tuy vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh, thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng anh không biết đâu, nguyên cả buổi sáng cô ấy đều giữ nguyên một tư thế, ngồi trong văn phòng của Hạ tổng, một câu cũng không nói, nhìn chỗ nào thì nhìn rất lâu, mắt cũng không chớp lấy một cái.”
Mặc dù vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng khóe mắt Trần Bạch lại liếc thấy cánh tay đang rủ xuống của Hạ Quý Thần.

Anh thấy rất rõ đầu ngón tay của Hạ Quý Thần có hơi run rẩy.

Đầu dây bên kia, Trang Nghi vẫn đang tiếp tục thuật lại tình huống của Quý Ức: “Hơn mười một giờ, anh có đến dặn tôi dẫn Quý Ức xuống lầu ăn cơm.

Tôi nói lại với cô ấy, cô ấy đã đồng ý, tôi cứ cho là cô ấy đói bụng, nhưng từ lúc tôi chọn xong món, bưng đến trước mặt cô ấy, cho đến bây giờ cô ấy cũng không ăn một chút nào.

Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, ban đầu cô ấy còn đáp lại tôi, nói không có gì.

Nhưng bây giờ, tôi nói gì với cô ấy, cô ấy cũng không để ý đến, dường như tâm trí đã bay đi đâu rồi, cứ ngồi cầm đũa đờ ra đấy...”
Trang Nghi còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đứng cạnh cửa sổ bỗng nhiên quay người, bước nhanh về phía cửa phòng làm việc.

Trần Bạch quay đầu liếc nhìn Hạ Quý Thần, rồi nói với Trang Nghi một câu “Tôi biết rồi”, sau đó lập tức cúp điện thoại, đuổi theo phía sau Hạ Quý Thần.

Vào thang máy đi thẳng xuống lầu hai.

Từ tháng máy bước ra, Hạ Quý Thần đi thẳng vào căn tin công ty.

Ngày thường, Hạ Quý Thần chưa lần nào xuất hiện trong căn tin.

Hôm nay, anh đột nhiên đẩy cửa bước vào, khiến cho toàn bộ căn tin vốn đang ồn ào thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hạ Quý Thần đứng ở cửa ra vào, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ trong chốc lát anh đã tìm thấy Quý Ức đang ngồi cạnh cửa sổ phía đông.

Anh lập tức bước đến đó trong cái nhìn soi mói của toàn bộ nhân viên YC có mặt trong căn tin lúc này.

Trang Nghi thấy Hạ Quý Thần, lập tức đứng dậy: “Hạ tổng.”
Hạ Quý Thần không để ý đến Trang Nghi, mà trực tiếp đi đến trước mặt Quý Ức, rồi mới ngừng lại.

Anh nhìn xuống bàn ăn, thức ăn hoàn toàn không được động đến, giống với miêu tả của Trang Nghi khi gọi cho Trần Bạch vừa nãy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui