Mỗi một giây một phút trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, màn đêm buông xuống, một ngày cứ thế trôi qua.
Hiện tại đã sắp hết ngày thứ năm, vẫn không có tin tức của Hạ tổng, cứ như vậy thì chỉ sợ không riêng YC tiêu tùng, mà ngay cả “Tam thiên si” đã hoàn thành xong cũng bị ảnh hưởng...!
Trần Bạch cầm điện thoại trong tay, đi qua đi lại trong văn phòng, rối rắm hồi lâu, cuối cùng, anh vẫn bước đến cạnh cửa sổ, lục tìm số điện thoại của Quý Ức trong danh bạ.
Hiện tại quan hệ giữa Hạ tổng và Quý tiểu thư không được tốt cho lắm, anh không rõ lắm trong lòng Hạ tổng thật sự nghĩ gì, cho nên anh cũng không dám làm phiền Quý tiểu thư, sợ sau này Hạ tổng biết được sẽ không tha cho anh...!Nhưng những người có thể liên hệ, anh đều đã liên hệ rồi, giờ chỉ còn Quý tiểu thư mà thôi.
YC là tâm huyết của Hạ tổng, anh tận mắt nhìn thấy Hạ tổng không quan tâm đến Hạ gia, mặc kệ luôn cơ hội bước vào trường đại học danh tiếng.
Anh cũng tận mắt nhìn thấy Hạ tổng tạo dựng YC chỉ từ hai cái phòng trọ vẻn vẹn 10 mét vuông...!Mọi người chỉ biết Hạ tổng có xuất thân tốt, khởi đầu cao, nhưng ít ai biết rằng anh đã gầy dựng YC từ hai bàn tay trắng, đúng như câu danh phù kỳ thực.
Nghĩ đến đây, Trần Bạch lập tức không cố kỵ được nhiều như vậy.
So với việc bị Hạ tổng mắng, hoặc là thật sự bị đuổi, thì giúp anh ấy bảo vệ YC quan trọng hơn...!Ngay lập tức, Trần Bạch bấm số điện thoại của Quý Ức, ấn nút gọi.
Điện thoại đã được kết nối, âm thanh “tít tít” nhàm chán vang lên, nhưng không có người nghe.
Trần Bạch nhíu mày, cầm điện thoại từ bên tai đưa đến trước mặt, nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi, chẳng lẽ Quý tiểu thư đã ngủ?
Nghi hoặc vừa xẹt qua trong đầu Trần Bạch, thì màn hình điện thoại của anh bỗng sáng lên.
Quý Ức gửi tin nhắn: “Trần trợ lý, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Trần Bạch định gọi điện thoại lại cho Quý Ức, nhưng thấy cô gửi tin nhắn như vậy, anh cũng đoán được là cô không muốn nghe điện thoại, sợ là không muốn nói chuyện với anh, nên anh quyết định đổi sang nhắn tin: “Quý tiểu thư, hai ngày qua, Hạ tổng có liên hệ với cô không?”
Trần Bạch nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Quý Ức, chỉ đơn giản hai chữ: “Không có.”
Thấy vậy, anh cũng không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa.
Ngay khi anh chuẩn bị nghĩ biện pháp khác để tìm Hạ Quý Thần, thì màn hình di động lại sáng lên lần nữa.
Là tin nhắn của Quý Ức, nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: “Có chuyện gì sao?”
“Là như vầy...!Quý tiểu thư, mấy ngày gần đây, không biết Hạ tổng đã đi đâu, tôi không thể liên hệ được với anh ấy.
Công ty còn rất nhiều chuyện cần anh ấy xử lý.
Hôm nay, rất nhiều cổ đông đã tức giận, nhiều hạng mục hợp tác đến giờ vẫn bị trì hoãn, cũng sắp bị đối tác hủy bỏ hợp đồng rồi, kể cả “Tam thiên si” vừa hoàn thành...!Nói tóm lại, chuyện thật sự rất rắc rối, cho nên, nếu cô có tin tức của Hạ tổng, hoặc có thể liên lạc với anh ấy...!Quý tiểu thư, làm phiền cô giúp đỡ.”
Khoảng năm phút sau, Trần Bạch mới nhận được tin nhắn phản hồi của Quý Ức, lần này nội dung càng ngắn gọn hơn, chỉ có một chữ: “Được.”
Trần Bạch nhắn lại: “Đã làm phiền.”
Quý Ức cũng không phản hồi.
Trần Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong chốc lát, sau đó rời khỏi mục tin nhắn, tiếp tục nghĩ cách tìm Hạ Quý Thần.
-----
Sau khi hủy bỏ hôn ước với “Hạ Dư Quang”, ngày hôm sau, Quý Ức sốt cao, phải vào bệnh viện vô hai chai nước biển, sau đó cô mới trở lại trường học, xin kết thúc kỳ nghỉ phép quay “Tam thiên si.”
Bởi vì hôm nay là thứ sáu, không cần đi học, cho nên sau khi báo kết thúc kỳ nghỉ, cô liền trở về nhà.
Có lẽ là do bệnh nặng vừa khỏi, cũng có thể là bởi vì chuyện của Hạ Quý Thần và Hạ Dư Quang, tâm trạng cô khá tệ, thế nên cô vẫn luôn làm ổ trong phòng ngủ, xem tivi, chứ không bước chân ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...