Sau khi tin nhắn đã gửi thành công, Hạ Quý Thần nghĩ hồi lâu rồi bổ sung thêm: “Tối ngày kia, được không?”
Khá lâu sau, ước chừng mười phút, cô mới nhắn tin trả lời tin nhắn của anh: “Được! Anh Dư Quang.
Hẹn anh tối ngày mốt.”
Giờ phút này, Hạ Quý Thần thật sự không có tâm trạng dùng thân phận của Hạ Dư Quang để trò chuyện với Quý Ức như thường ngày, đầu ngón tay anh thoăn thoắt gõ một chuỗi ký tự, nói qua loa: “Mãn Mãn, anh có chút việc bận, cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mốt gặp, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Tin nhắn của Quý Ức nhanh chóng được gửi lại.
Hạ Quý Thần cầm di động, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh yêu cô, say đắm và cuồng nhiệt.
Yêu đến mức dốc hết tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Anh yêu cô đến mức bằng lòng giúp cô hoàn thành tâm nguyện, dùng thân phận của người đàn ông cô yêu để ở bên cạnh cô suốt quãng đời còn lại.
Sau đó lẳng lặng nhìn tình yêu của mình dần dần chết đi theo thời gian.
Đau thương không nói nên lời tỏa ra từ người anh, tràn ngập trong không khí.
Trong mắt anh tràn đầy bi thương và đau khổ, xen lẫn bất lực.
----
Quý Ức cho rằng Hạ Dư Quang sẽ hẹn cô ăn tối ở nhà hàng cao cấp như mọi khi.
Nhưng cô không ngờ là đến giờ hẹn, khoảng năm giờ chiều, anh lại gửi tin nhắn đến: “Tám giờ tối, anh sẽ lái xe qua đón em.
Em nhớ ăn cơm trước ở nhà.”
Không phải Quý Ức không khó chịu, nhưng cô nghĩ có lẽ Hạ Dư Quang có quá nhiều bữa tiệc, không thể sắp xếp được thời gian, chỉ có thể ăn khuya với cô.
Nên Quý Ức cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp lại một chữ: “Dạ!”
Khoảng bảy giờ năm mươi phút tối, Quý Ức đã chuẩn bị xong.
Cô đứng trước gương trong phòng ngủ, ngắm nghía một hồi.
Xác định không có vấn đề gì, mới xách túi đi xuống lầu.
Quý Ức ngồi xổm trước tủ giày, so sánh xem đôi giày nào trong hai đôi cùng màu thích hợp với chiếc váy cô đang mặc hơn.
Rối rắm một hồi, cuối cùng cô chọn đôi giày thấp hơn mang vào chân.
Bảy giờ năm mươi bảy phút, Quý Ức ra khỏi nhà.
Xe do Hạ Dư Quang phái tới đón cô đã sớm chờ ở dưới lầu.
Lúc chiều, qua tin nhắn của Hạ Dư Quang, Quý Ức đã biết biển số xe.
Cô đi thang máy đến lầu một, vừa ra cửa, đã thấy xe đang đợi mình.
Hẳn là tài xế đã thấy qua hình của cô, biết mặt cô.
Nên khi thấy cô đi ra, anh ta lập tức xuống xe, giúp cô mở cửa.
Ngồi vào xe, Quý Ức mới chợt nhớ ra Hạ Dư Quang còn chưa nói cho cô biết bọn họ sẽ gặp nhau ở đâu.
Nhưng ngẫm lại, chắc chắn là tài xế biết, nên cô cũng không lên tiếng.
Chỉ ngồi yên lặng trong xe, mặc kệ tài xế lái xe chạy băng băng trên đường.
Xe chạy khoảng nửa giờ, Quý Ức vô tình liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
Cô lập tức phát hiện xe đã ra khỏi thành phố náo nhiệt, cô nhịn không được nhíu mày.
Hạ Dư Quang muốn hẹn gặp cô ở đâu? Sao lại chạy đến khu vực Tây Sơn ở ngoại thành thế này?
“Chúng ta đi đâu?”
Tài xế nghe Quý Ức hỏi, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, tươi cười đáp lại cô: “Quý tiểu thư, đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Quý Ức nghĩ thầm, nhất định là Hạ Dư Quang đã căn dặn tài xế đừng nói cho cô biết.
Cô có hỏi cũng không được gì, nên Quý Ức dứt khoát im lặng.
Xe tiếp tục chạy khoảng mười phút, thì rẽ lên núi, sau đó dừng lại tại sườn núi.
Tài xế bước xuống xe, vòng qua mở cửa giúp Quý Ức: “Quý tiểu thư, đã đến nơi rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...