Cô vẫn không phát giác được nguy hiểm, thì thào nói: “Ôi, sao lại! ”
Cô còn chưa kịp nói mấy chữ “cứng như vậy”, đôi mắt anh đã tối sầm lại, bàn tay vốn định vươn ra nắm tay cô bỗng dưng khựng lại, chuyển qua đặt lên cổ cô, sau đó anh cúi đầu, hung hăn dán môi lên môi cô, ngăn chặn những lời cô muốn nói như muốn nuốt tất cả chúng vào bụng.
Lúc ở phòng khách anh đã muốn cô, cho đến bây giờ anh hoàn toàn mất đi không chế, dã thú ngủ say trong cơ thể bỗng chốc thức tỉnh, điều khiển tâm trí anh, thúc giục anh hôn cô, mang theo khao khát điên cuồng quấn quýt môi cô, mỗi một giây trôi qua, nụ hôn của anh càng thêm mạnh mẽ.
Cô bị anh hôn đến mức như sắp biến thành một đống bùn nhão, hoàn toàn dựa vào người anh để chống đỡ thân thể.
Anh vừa tham lam đặt nụ hôn xuống cổ cô, vừa quơ tay nắm lấy tấm chăn rủ xuống ở mép giường ném ra đất, sau đó ôm cô ngã lên đó.
Vốn lúc nãy khi mặc áo cho cô, anh vô cùng vội vã nên cài lung tung, bây giờ anh ôm cô lăn qua lăn lại như vậy, chiếc áo lỏng lẻo khoác trên người cô phút chốc rơi ra.
Nhìn thấy trên làn da trắng nõn chi chít những vết hôn, mắt anh đỏ ngầu, bên trong như có một ngọn lửa đang rực cháy.
Anh giơ tay lên kéo một cái, giật phăng áo của mình, vứt qua một bên, ngay lập tức, anh xoay người đặt cô trong vòng tay mình.
Da thịt cô mát lạnh chạm vào cơ thể nóng hổi của anh, bất giác, cả hai cùng run lên một cái, sau đó, anh càng ôm chặt cô hơn.
Đầu ngón tay thon dài của anh trượt dọc theo một bên tai cô, xuống cổ, kế đó là xương quai xanh, cứ dần dần đi xuống như vậy…
Anh có thể cảm giác được bởi vì động tác của anh mà cơ thể xinh đẹp trước mắt khẽ run lên.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống, không biết đây đã là lần thứ mấy anh chiếm lấy môi cô, mỗi một lần càng thêm thắm thiết, càng thêm mạnh mẽ, dường như muốn đem cô nuốt vào bụng.
Giống như bốn năm trước, anh biết rõ cô yêu anh trai anh, nhưng anh vẫn không chùn bước, vẫn tiếp tục lựa chọn yêu cô.
Cho dù anh biết là sai, nhưng anh vẫn làm, vẫn tiến lên phía trước, cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Có một số việc, chỉ cần là liên quan đến cô, một khi bắt đầu, thì không thể nào dừng lại được.
Giống như hiện tại, giờ phút này, cảnh này…
Ngay khi Hạ Quý Thần hôn Quý Ức đến mức cô sắp không thở được, anh đột nhiên cử động, cứ như vậy không báo trước, hoàn toàn hòa hợp với cô.
Bốn năm, bốn năm xa cách, hơn một ngàn bốn trăm ngày đêm, hiện tại, một lần nữa anh lại có thể ở gần bên cạnh cô…
Trong giây phút này, Hạ Quý Thần cảm thấy dường như hết thảy chỉ là một giấc mộng, giấc mộng mà mỗi ngày anh đều mơ.
Anh dừng lại tất cả động tác của mình, cứ ngồi bất động như thế, cảm nhận từng chút một sự rung động điên cuồng trong lòng, mãi cho đến khi anh cảm giác được tất cả không phải là mơ, những xúc cảm hiện tại như khắc ghi vào đầu anh, anh mới bắt đầu có phản ứng.
Anh khẽ cử động, một loại cảm giác kỳ lại bao phủ lấy từng tế bào trên người anh, cũng bao lấy cô.
Hơi thở của anh bắt đầu rối loạn, hô hấp của cô cũng thế, cứ như vậy, anh và cô không hẹn mà dây dưa với nhau.
Màn ngủ vốn đã được kéo ra, cửa sổ cũng để mở, gió đêm theo đó mà tràn vào trong phòng, xem lẫn hơi nước của sông Hoàng Phổ.
Anh và cô triền miên không dứt, ngày càng thắm thiết hơn, từng tiếng thở dốc tràn ra trên môi anh, âm thanh mềm mại của cô cũng hòa tan theo gió.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, không khí cũng càng thêm thoải mái nhẹ nhàng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...