Cô sợ bị anh nhìn ra vẻ khẩn trương của cô, cũng vì che giấu mình mới vừa thất thố.
Ngay lúc anh đi tới bên cạnh mình mới giả bộ ra dáng vẻ chưa từng phát sinh chuyện gì, tùy ý tìm một vấn đề nói ra khỏi miệng: “Giữa anh và cô ấy có xung đột cãi nhau gì sao?”
Nếu như không, tại sao trong thời gian dài anh và cô ấy có quan hệ thân thiết như vậy, cô cũng chưa từng thấy anh và những cô gái khác có quan hệ mờ ám.
“Không phải là xung đột, là tôi khiến cho cô ấy buồn.” - Hạ Quý Thần nói.
Khiến cho cô ấy buồn? Vậy anh không muốn đi tìm cô ấy để được tha thứ sao?
Quý Ức hơi chau chau mày, đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra: “Vậy anh không dỗ dành cô ấy sao? Con gái thích nhất một bộ son môi đấy, chỉ cần dỗ dành cô ấy một chút, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Trên Weibo không phải là có vài câu nói như vậy sao? Lúc gây gổ nên tặng son môi...!Một cây son giải quyết không được vậy thì tặng hai cây, hai cây giải quyết không được thì tặng nguyên bộ!”
Hạ Quý Thần bị giọng nói nghiêm trang của Quý Ức chọc cho suýt nữa bật cười.
Nhưng sau đó, tâm tình của anh vẫn nhuộm lấy một nỗi cô đơn.
Nếu như dỗ dành có thể dỗ cô trở về, anh nguyện ý dỗ cô trăm ngàn lần.
Chỉ tiếc, trước kia anh không biết yêu, quá hồ đồ, đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.
Anh vẫn còn đôi lời nhưng cuối cùng cũng không dám trò chuyện sâu hơn, anh sợ từ trong những câu chữ, cô sẽ nhìn ra "em gái Coca" thật ra chính là cô.
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm mặt hồ đang cuồn cuộn phong ba, trầm mặc một hồi, mới chọn cách thức bảo thủ nhất trả lời cô: “Trước kia nghĩ sẽ tìm cô ấy xin tha thứ, sau đó cũng không muốn nữa.”
“Tại sao?” - Quý Ức thất thanh.
Dừng một chút, cô lại mở miệng nói tiếp: “Chẳng lẽ anh muốn… từ bỏ…”
Chữ “cô ấy” ở phía sau, Quý Ức cũng còn chưa nói ra, Hạ Quý Thần đã lên tiếng: “Không muốn nữa!”
Quý Ức bị sự dứt khoát và quả quyết của anh làm dừng lại, cô cũng không lên tiếng nữa.
Giọng nói của anh như đinh đóng cột truyền tới: “Là tôi không thể nào từ bỏ cô ấy!”
“Tôi chỉ sợ làm phiền cô ấy, không muốn mối tình thắm thiết của tôi là lý do tạo thành nỗi khốn khổ cho cô ấy.”
Có lẽ Hạ Quý Thần ý thức được giọng của mình hết sức kịch liệt, từ từ kìm hãm lại, mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng cô ấy tha thứ hay không tha thứ cho tôi thật ra cũng không quan trọng như vậy.
Dù sao tôi cũng không thể buông xuống hay bỏ mặc cô ấy.
Thay vì hai người không thoải mái chi bằng một mình tôi chịu đựng…”
Hạ Quý Thần nói tới đây thì nhớ tới đêm hôm đó, lúc tự mình biết cô từng suýt nữa vì đứa con của anh mà bỏ mạng.Suy nghĩ tường tận mọi chuyện, mặt mày trở nên hoảng hốt, anh khẽ mím mím môi, sau đó mới cử động môi: “Chẳng qua là mất rất lâu tôi mới hiểu được đạo lý này, nếu tôi có thể sớm hiểu hơn một chút, có thể tôi sẽ…”
Một cảm giác khó chịu không thể diễn tả mắc nghẹn trong cổ họng của Hạ Quý Thần, để câu còn lại “sẽ không để cô ấy trở thành một người xa lạ nhiều năm như vậy”, làm thế nào anh cũng không nói ra được.
Anh im lặng được một hồi, lúc Quý Ức cho rằng anh sẽ không nói nữa, anh lại lên tiếng: “… Nhưng mà, không sao cả, điều tuyệt vời nhất là cả cuộc đời còn lại có cô ấy, nhưng điều tồi tệ nhất là trong ký ức còn lại của cuộc đời cũng là cô ấy.”
Đây là tình yêu sâu nặng biết bao nhiêu mới có thể yêu đến nông nỗi như vậy.
Lòng Quý Ức giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, dâng lên một nỗi đau đớn khó nói nên lời.
Cô vốn có đôi lời muốn an ủi anh, nhưng giờ phút này, một chữ cô cũng không nói được.
Cô im lặng khiến Hạ Quý Thần cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, anh thoáng điều chỉnh lại tâm tình mình, giả bộ thoải mái chuyển chủ đề: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về khách sạn đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...