Trần Bạch mở tròn hai mắt nhìn Hạ Quý Thần, đầu ngón tay run run một lúc lâu.
Sau đó anh ta mới theo bản năng, lên tiếng cầu xin tha thứ: “Hạ tổng…”
Hạ Quý Thần giống như biết lời kế tiếp Trần Bạch sẽ nói là gì, nên không cho anh ta cơ hội mở miệng.
Anh lên tiếng, giọng nói vẫn mang vẻ ung dung, lười biếng, nhưng giữa câu lại có chút đe dọa: “Trần bảo mẫu, anh có vẻ như rất có ý kiến với việc tôi cưng chiều người con gái do chính tôi chọn đúng không?”
“Không có!” - Trần Bạch cố gắng ngồi nghiêm chỉnh lại, run cả người.
Anh sợ Hạ Quý Thần không tin nên cố gắng giữ bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Tuyệt đối không có!”
Hạ Quý Thần ra vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Trần Bạch: “Nếu không có thì tôi đành nhận lấy thành ý của anh vậy, nhớ hoàn thành ba chuyện tôi giao nhé.”
Ý của Hạ Quý Thần là nếu Trần Bạch làm không tốt đồng nghĩa với việc anh ta có thành kiến với người con gái do chính anh đã chọn.
Vốn định cố gắng xin tha thứ, Trần Bạch giờ lại ngậm ngùi không nói nên lời.
Hạ Quý Thần nhìn Trần Bạch, lại không có ý định buông tha.
Anh quay sang nhìn về phía Hàn Tri Phản, nghiêm trang nói: “Tri Phản, anh báo về Bắc Kinh, bảo thiết kế cho Trần bảo mẫu một cái danh thiếp.
Mấy cái chức vụ như trợ lý đặc biệt tổng giám đốc gì đó ghi ở mặt sau, còn mặt trước ghi là bảo mẫu chuyên dụng của Quý tiểu thư.”
Dừng một chút, Hạ Quý Thần cảm giác giống như thiếu cái gì, lại bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, dòng chữ bảo mẫu chuyên dụng của Quý tiểu thư phải viết hoa, in đậm, cỡ chữ so với mấy cái khác phải lớn hơn hai số.”
Hàn Tri Phản vừa mới bưng ly rượu lên, uống được một nửa.
Anh nghe thấy lời của Hạ Quý Thần, trong miệng “phụt” một tiếng, xém tí nữa đã phun hết rượu ra ngoài.
Anh vội rút khăn giấy, lau khóe miệng.
Sau đó giọng nói có chút hả hê nhìn thoáng qua kẻ đang khóc không ra nước mắt Trần Bạch, rồi lại nhìn Hạ Quý Thần trả lời: “Yên tâm, trở về sẽ làm ngay cho Trần bảo mẫu.”
Hạ Quý Thần làm như rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Tri Phản, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó để chén rượu xuống, đứng dậy: “Đi!”
Trần Bạch nghe thấy lời này của Hạ Quý Thần, lập tức đứng lên, chân trước chân sau lật đật chạy lại bên người Hạ Quý Thần, giúp anh cầm áo khoác.
Đối với vẻ mặt cười nịnh nọt của Trần Bạch, Hạ Quý Thần không liếc mắt dù chỉ một lần, bước đi nhanh về phía thang máy.
Ba người đi ra khỏi Quân Duyệt.
Trần Bạch bước tới mở cửa xe, ý bảo hai người lên xe.
Lúc này, Hàn Tri Phản nhìn thấy Trình Vị Vãn đang ở lối đi bộ đối diện Quân Duyệt, anh ấy khom người nhìn vào trong xe, sau đó nói với Hạ Quý Thần: “Mọi người về khách sạn trước đi, tôi có chút chuyện, gặp sau!”
Hạ Quý Thần cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía Trần Bạch, ý bảo lái xe đi.
Đến khi Hạ Quý Thần và Trần Bạch rời đi.
Hàn Tri Phản mới cất bước đi về phía bên kia đường.
Hàn Tri Phản đi tới ven đường, lấy một chiếc xe đạp.
Sau đó lái dọc theo phía bên đường, rồi dừng xe trước mặt Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn đang mải nói chuyện điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hàn Tri Phản, cô liền sửng sốt, không lên tiếng.
Hàn Tri Phản chống hai chân xuống, lên tiếng: “Về khách sạn sao? Đi thôi, tôi đưa em về!”
“Không cần đâu, cám ơn!” - Trình Vị Vãn lạnh lùng cự tuyệt.
Cô cất điện thoại đi, tiếp tục đi về phía trước, cố gắng tạo khoảng cách với Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản bảo lái xe đuổi theo: “Không cần khách sáo, vì cô gái khiến tôi Nhất Kiến Chung Tình (*), cống hiến chút sức lực, tôi tình nguyện.”
***
Chú thích:
(*) Nhất Kiến Chung Tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên; Vừa gặp đã yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...