Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Hắn muốn yên lặng một chút, những lời cô vừa nói với hắn, hắn cần có thời gian để tiêu hóa, hắn không thể tiếp tục ngây ngốc trước mặt cô, nếu không khẳng định sẽ làm ra hành động sai lầm gì đó.
….
Hạ Qúy Thần nghĩ, trên màn hình liền xuất hiện một hàng chữ: “Anh không có việc gì, không cần kêu xe cứu thương ….
”
Quý Ức đứng ở bên cạnh, toàn bộ quá trình “Hạ Dư Quang” gõ chữ cô đều nhìn thấy, lúc cô nhìn thấy những lời này, liền không nhịn được mở miệng: “Anh Dư Quang, em thấy sắc mặt của anh rất kém ….
”
“ ….
Có thể là tối hôm qua vội chuẩn bị cho chuyến công tác, chưa nghỉ ngơi đủ, bây giờ anh đi ngủ một lát, tỉnh dậy sẽ không có việc gì ….
”.
Trong lúc cô nói, Hạ Qúy Thần lại gõ một hàng chữ nữa.
Sau khi gõ xong, hắn không để Quý Ức có cơ hội khuyên bảo, tay liền chống vào mặt bàn, từ ghế đứng lên.
Hắn cầm di động, hướng về phía Qúy Ức miễn cưỡng cười cười, sau đó cọ qua người cô rồi đi ra khỏi thư phòng.
Hắn đi rất nhanh, bước chân có chút lảo đảo, ấn đường của Qúy Ức không nhịn được liền nhíu lại, anh Dư Quang làm sao vậy? Cho dù là thân thể quả thực không thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy anh ấy giống như bị chuyện gì kích thích thì đúng hơn …
Quý Ức đứng ở bên cạnh bàn đọc sách, vẻ mặt khó hiểu, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được cái gì, vì thế liền thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm “Hạ Dư Quang” rời đi.
Cô nhìn bữa sáng đặt trên bàn chưa có người động vào, theo bản năng muốn bước lên trước bưng khay cơm sang cho “Hạ Dư Quang”, để anh ấy ăn xong rồi mới nghỉ ngơi.
Nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào khay cơm, tầm mắt lại bị mấy tấm thiệp nhỏ rớt dưới chân ghế hấp dẫn.
Tấm thiệp nhỏ này cô rất quen thuộc, lúc cô vừa mới xông vào thư phòng, anh Dư Quang liền vội vàng giấu đi tấm thiệp nhỏ này, lúc đó trong tay anh ấy cầm mấy cái, chắc là anh ấy quá hoảng loạn nên không nhìn thấy có một tấm rớt xuống đất ….
.
Lúc ấy cô mơ hồ nhìn thấy, hình như anh ấy đang viết cái gì đó trên tấm thiệp.
Quý Ức vừa nghĩ, liền thu hồi bàn tay đang đặt tại khay cơm, đi về phía chiếc ghế, quả nhiên nhìn thấy một dòng chữ trên tấm thiệp.
Thị lực của cô không tính là đặc biệt kém nhưng cô vẫn bị cận thị nhẹ, cho nên cô liền ngồi xổm xuống, lúc nhặt tấm thiệp lên thì cô mới nhìn thấy rõ ràng dòng chữ trên mặt trái tấm thiệp.
“Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời”.
Một câu nói rất hay ….
Quý Ức nhìn chằm chằm dòng chữ, lặp lại dòng chữ trong lòng mấy lần rồi mới đưa tấm thiệp lại gần, lúc nhìn rõ tấm thiệp, cô liền trố mắt.
Đây đâu phải là tấm thiệp, cái này rõ ràng, rõ ràng là ảnh chụp …
Ảnh này chụp một cô gái mặc váy liền màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, tươi cười sáng lạn, thoạt nhìn ước chừng 18 tuổi, là người cô rất quen thuộc.
Bởi vì cô gái trong ảnh chụp chính là cô, là cô thời niên thiếu.
Từ cảnh tượng trong ảnh, hình như là chụp lén.
Cho nên, ảnh chụp hồi cô còn ở Tô thành, là anh Dư Quang chụp lén?
Anh Dư Quang vì sao lại chụp lén cô? Lại còn giữ gìn nhiều năm như vậy? Còn …
Quý Ức vừa nghĩ liền đọc lại dòng chữ trên tấm ảnh.
Dù em có lạc lối, anh vẫn nguyện đi bên cạnh em cả đời ….
Cái này là một câu nói biểu hiện sự yêu thầm a ….
Quý Ức nhìn chằm chằm câu nói kia thật lâu, chỗ mềm mại nhất sâu trong ngực trái, giống như bị thứ gì đó hung hăng va chạm.
Những lời này viết ở mặt sau của tấm ảnh, chẳng lẽ là viết cho cô?
Tim Qúy Ức bỗng nhiên lệch nửa nhịp, sau đó liền mất khống chế, nhịp sau so với nhịp trước càng đập nhanh hơn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...