Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Lâm Chính Ích đại khái cũng chuẩn bị cúp điện thoại, nghe được âm thanh của Qúy Ức, im lặng khoảng hai giây mới trả lời lại: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì khác sao?”.
“Là thế này …” Qúy Ức ngập ngừng giây lát mới tiếp tuc nói: “ ….
.
Về việc ông một lần nữa lại đầu tư cho “Tam thiên si”, nếu có người hỏi thì tôi hy vọng ông sẽ tìm một cái lý do qua loa lấy lệ nào đó cũng được, đừng nói vì tôi nên ông mới thay đổi chủ ý”.
“Tại sao?”.
Lâm Chính Ích bật thốt lên sự nghi hoặc trong lòng.
Ông ta không chờ Qúy Ức trả lời liền bỗng như là hiểu rõ ý tứ của cô, tiếp tục mở miệng: “Tôi biết rồi, cô sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của tôi đúng không? Tiểu Ức a, cô yên tâm, tôi sẽ lấy lý do cá nhân để giải thích, vẫn là cô nghĩ chu đáo …”.
Qúy Ức nghe thấy âm thanh vui sướng của Lâm Chính Ích, liền biết rằng ông ta đã hiểu lầm.
Cô mới không sợ chuyện cô cầm bút ghi âm ra nói điều kiện cùng Lâm Chính Ích sẽ quét sạch mặt mũi của ông ta, cô chỉ không muốn cho Hạ Qúy Thần biết mục đích thật sự cô đến tìm Lâm Chính Ích không phải vì ôm đùi ông ta mà là vì hắn!.
Dù sao Hạ Qúy Thần cũng không tin cô, cô cũng không cần tiếp nhận sự cảm kích của hắn.
Huống chi, “Tam thiên si” ngừng quay vốn cũng có quan hệ với cô, đây coi như là cô vì những người khác.
Kể từ đó, hắn cùng cô cũng coi như là không thiếu nợ lẫn nhau, thanh toán xong.
Nghĩ như vậy nên Qúy Ức cũng không có giải thích suy nghĩ thật lòng của mình với Lâm Chính Ích, cô chỉ khách sáo nói xong câu “Tạm biệt” liền ngắt điện thoại.
Một trận gió thổi tới, Qúy Ức lạnh đến mức run lập cập.
Cô ôm bả vai, đem cổ rụt vào trong áo, tiếp tục đứng chờ ở ven đường, một lát sau mới thấy xe taxi mình gọi đang chậm rãi chạy đến.
Hạ Qúy Thần thật sự phẫn nộ, từ trong phòng đi ra liền đụng phải giám đốc khách sạn đang đưa mâm trái cây đến phòng bên cạnh.
Giám đốc khách sạn nhận thức được Hạ Qúy Thần, lập tức ôm khay đứng ở một bên, ông ta vừa định cung cung kính kính chào hỏi liền nhìn thấy biểu tình tức giận của Hạ Qúy Thần, sợ tới mức cái gì cũng không dám nói, cả người ngừng hô hấp, đứng ở sát vách tường không dám cử động.
Hạ Qúy Thần cũng không thèm liếc giám đốc khánh sạn một cái, sải bước đi qua người ông ta tiến đến trước thang máy, sau đó ấn nút mở cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hạ Qúy Thần liền bước vào, đi thẳng đến bãi đỗ xe tầng hầm.
Những lời Qúy Ức vừa nói với hắn ở trong phòng, vẫn còn đang lặp lại quanh quẩn bên tai hắn.
“Tôi chính là thấy “Tam thiên si” ngừng quay, liền đi tìm Lâm Chính Ích ….
.
Anh đang nói tôi mà làm sao lại quên rồi, Hạ tổng đã từng nói rất ghê tởm khi ngủ với tôi ….
.
Bất quá cũng không quan hệ, Hạ tổng, trên thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Hạ tổng là kim chủ, anh ghét bỏ tôi nhưng vẫn có người không chê tôi ….
.
”
Một loại cảm giác muốn xé rách da thịt, hắn hít thở không thông, nhớ lại những lời này lồng ngực của Hạ Qúy Thần liền đau đớn kịch liệt, đau đớn khiến huyệt thái dương của hắn cũng nhảy thình thịch, ngay cả thân thể cũng khống chế không được mà bắt đầu run rẩy.
Không được, hắn không thể tiếp tục nhớ đến những lời cô nói, nếu không hắn thật sự sẽ phát điên!
Nghĩ nghĩ, Hạ Qúy Thần liền hung hăng lắc lắc đầu, đem những lời cô nói đang văng vẳng bên tai ném ra.
Hắn phải tìm việc khác để làm, bằng không hắn thật sự sẽ không khống chế được chính mình mà trở lại trên lầu một lần nữa, sau đó sẽ đem nữ nhân mỏng manh yếu đuối nhưng lại nhanh mồm dẻo miệng kia cấp thiên đao vạn quả!
*Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát dao, chết không toàn thây
Phải, hắn cần tìm chuyện gì đó để làm ….
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...