Quý Ức vốn dĩ là bởi vì muốn trốn tránh không muốn giáp mặt với Hạ Quý Thần nên mới vội vàng ra khỏi nhà, tất nhiên bây giờ sẽ không muốn trở về, huống gì cô còn có thẻ ngân hàng dự phòng để ở trong kí túc xá của trường, cho nên dứt khoát không chịu quay về, lôi điện thoại ra gọi xe đến.
Thời gian còn sớm, nên giao thông của Bắc Kinh vẫn ở trong giờ cao điểm, nhà Quý Ức ở ngay trung tâm thành phố, tắc đường lại càng khủng khiếp, vậy nên có rất nhiều xe từ chối cuộc gọi điện của cô.
Bởi vì đang hết sức chăm chú nhìn màn hình điện thoại nên Quý Ức không để ý có một chiếc xe Audi màu đang đen dừng lại gần chỗ cô đang dừng rất gần chỗ cô đang đứng.
Cửa sổ xe hơi hé mở, có người ở trong xe đang nhìn về phía cô.
Mấy ngày hôm trước, Bắc Kinh có đợt không khí lạnh tràn về, ban đêm thường có gió lớn, mà Quý Ức vì không mang áo khoác nên cả người đã bắt đầu run lên.
Người ngồi trong xe thấy cứ một lúc cơ thể cô lại run lên, đôi mày lập tức nhíu lại.
Quý Ức thấy không có xe nào chịu đến chở, vừa định tăng giá tiền lên, điện thoại lập tức có cuộc gọi đến.
Là mẹ cô gọi đến.
Thấy mẹ gọi nên cô không hề do dự, lập tức ấn nút nghe.
“Tiểu Ức, bạn học của con xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng……” Một trận gió lạnh khác lại thổi tới, khiến cô hắt xì một cái thật mạnh.
Người đàn ông trong xe thấy vậy, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, nhưng vì do dự điều gì đó, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Quý Ức không chớp cũng không nháy mắt.
“Vậy là tốt rồi, mẹ còn nghĩ là có chuyện lớn gì……” Giọng nói của mẹ Quý có chút lơi lỏng, lập tức đổi sang đề tài khác: “…… Tiểu Ức, con cảm thấy Quý Thần thế nào?”
Quý Ức vì không hiểu ý của mẹ nên "Ân" một cái.
“Tuy rằng con còn đang học đại học năm thứ hai, nhưng ai cũng biết, lúc trước vì có chuyện xảy ra nên con mới tạm nghỉ học ba năm, tính đi tính lại thì bây giờ con cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nên suy nghĩ tới việc kết hôn……” Mẹ Quý bắt đầu lải nhải trong điện thoại.
Quý Ức đã hiểu được ý tứ của mẹ, định trả lời, lại hắt xì thêm một cái thật mạnh.
Người đàn ông trong xe theo bản năng lập tức đẩy cửa ra.
“…… Tiểu Ức, mẹ cảm thấy Quý Thần cũng không tồi, con thấy có được không?” Mẹ Quý rốt cục cũng nói đến trọng tâm của vấn đề.
“Hạ Quý Thần?” Quý Ức dường như không thèm nghĩ ngợi, đã lập tức trả lời: “Con cùng hắn sẽ không có khả năng!”
Người đang ông đang chuẩn bị bước ra khỏi xe, nghe thấy vậy ngón tay run lên, động tác lập tức dừng lại.
“Tại sao lại không có khả năng? Quý Thần tốt nghiệp loại giỏi, gia thế không tồi, ngoại hình cũng không tồi, hơn nữa mẹ cùng cô Hạ đã quen biết nhau nhiều năm, cũng coi như là hiểu nhau đến tận gốc rễ, nếu con cùng thằng bé có thể ở chung một chỗ thì ba mẹ sẽ chẳng phải lo lắn gì rồi, vậy tại sao lại không thể suy nghĩ? Còn có, lúc trước khi mẹ và cô Hạ còn đang mang thai, đã từng nói rằng mẹ cùng cô ấy sinh một trai một gái, sẽ cho hai đứa kết hôn, ngày mai mẹ sẽ gọi điện cho bà ấy,
nhất định bà ấy sẽ rất vui……”
Bốn năm trước, Hạ Quý Thần đã nói như vậy với cô, nếu bây giờ mẹ gọi điện thoại cho cô Hạ, phải chăng hắn sẽ càng ngày càng ghét bỏ cô cho rằng cô không biết tự trọng mà còn gả cho hắn?
Bởi vì sốt ruột nên giọng nói của Quý Ức to lên rất nhiều, ngay cả giọng điệu đều rất sắc bén, kiên quyết: “Mẹ, con đã nói không có khả năng thì sẽ không có khả năng, dù có suy nghĩ đến ai, con cũng sẽ không suy nghĩ chuyện đó với Hạ Quý Thần.
"
Cùng với giọng nói to gần như đã lạc đi của Quý Ức là tiếng "Rầm" đóng cửa xe vang lên, vừa nghe đã biết người đóng cửa dùng khá nhiều sức.
Edit: Mọi người đoán xem đó là ai nào? đoạn này có vẻ nam 9 hơi bị ngược nhỉ? Tội nghiệp cái cửa xe!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...