Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu


Loại ấm áp được người khác ôm trong lòng mà che chở khiến lồng ngực của Qúy Ức căng lên, sự hoảng hốt vào giờ phút này giống như kỳ tích bỗng nhiên giảm xuống.

Đợi dung dịch truyền hết vào trong người của cô, kim tiêm được rút ra, sau đó cô lại nghe thấy có người mở miệng nói: “Tôi đã tiêm thuốc xong, chờ cô ấy tỉnh lại nhớ cho cô ấy ăn chút gì đó, bệnh viện bên kia còn có việc tôi xin phép đi trước, nếu có việc gì cậu cứ liên hệ với tôi …”
Nói những lời này hẳn là bác sĩ đi … Qúy Ức một mặt trầm trầm mê mê miên man suy nghĩ, mặt khác lại mơ hồ lắng tai nghe vị bác sĩ kia nói: “…….

Cậu không cần tiễn tôi, ở lại chỗ này chăm sóc cho cô ấy đi”.

Vị bác sĩ nói xong, Qúy Ức liền nghe thấy tiếng thu dọn đồ vật liên hồi, sau đó là tiếng bước chân rời đi cùng với tiếng đóng cửa.

Thiếu tiếng nói chuyện của vị bác sĩ kia, trong phòng thoáng cái liền trở nên yên tĩnh.

Người vừa nãy cho cô uống nước giờ đang nhẹ nhàng vuốt vuốt hai bên ấn đường của cô, lòng bàn tay của người đó rất ấm áp khiến cô thấy thật dễ chịu.

Không biết là do tác dụng của thuốc hay là được lòng bàn tay của người kia che chở quá mức ân cần tinh tế mà sự khó chịu trong người Qúy Ức rất nhanh liền được xua tan, cô mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


……
Quý Ức ngủ một giấc này vừa sâu vừa an ổn.

Chờ đến khi cô tỉnh lại đã gần giữa trưa, Qúy Ức híp mắt, nhìn chằm chằm ánh nắng chói mắt mà tươi đẹp bên ngoài cửa sổ một lát mới chợt bừng tỉnh.

Tối hôm qua cô cùng Hạ Dư Quang hẹn gặp nhau ở nhà nhưng cô không chờ tới lúc anh Dư Quang trở về liền ngủ mất rồi, sau đó cô giống như là bị sốt, trong lúc cô mơ mơ màng màng lại có người nào đó ở bên cạnh chăm sóc cho cô … Qúy Ức đột nhiên chuyển tròng mắt ngay tức thì, nhìn đi nhìn lại khắp nơi.

Trên tủ đầu giường có đặt mấy lọ thuốc, một cái ly thủy tinh rỗng cùng với chiếc nhiệt kế … Qúy Ức ngồi dậy, xốc chăn lên liền thấy vết thương trên cổ tay của cô đã được xử lý.

Nguyên lai những chuyện tối hôm qua cô trải qua đều không phải ảo giác?
Đây là phòng của Hạ Dư Quang, cho nên người chăm sóc cô suốt một đêm là anh Dư Quang?
Quý Ức vừa nghĩ xong liền đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách trống không không có ai.


Anh Dư Quang không có ở nhà?
Quý Ức trong đầu đang còn mơ mơ hồ hồ lại nghe được tiếng xào nấu đồ ăn truyền đến từ trong phòng bếp cách đó không xa.

Cô theo bản năng liền nhấc lên bước chân đi về phía phòng bếp, cửa phòng bếp không có đóng, cô vừa bước đến cửa liền nhìn thấy một nam nhân đang bộn rộn đứng trước bồn rửa tay.

Cô liền quét mắt nhìn người kia một lát, lúc sau khi nhìn đến khuôn mặt láng bóng không chút tỳ vết mới mở miệng kêu: “Anh Dư Quang”.

Âm thanh xào nấu cơ bản cũng có chút hơi ồn ào nên người đàn ông đang đưa lưng về phía cô đại khái là không có nghe thấy, vẫn đang tự mình bận rộn.

Quý Ức đứng ở cửa nhìn chằm chằm nam nhân trong phòng bếp, cảm thấy có chút hốt hoảng.

Khi nào thì anh Dư Quang lại biết nấu cơm?
Hồi còn niên thiếu, cơ hồ mỗi ngày cô và anh ấy đều gặp mặt, lúc đó bởi vì thân thể anh không tốt nên đừng nói là nấu cơm, ngay cả phòng bếp của Hạ gia cũng không có ai chịu để cho anh ấy đi vào……….

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui