Loại người nào…… Đôi tay đang cầm sách của Quý Ức vô thức siết chặt.
Nhưng cô dấu cảm xúc đó vào đáy lòng, ngoài mặt vẫn chăm chú xem sách.
Lâm Nhã khi nghe thấy vậy, xuất phát từ phép lịch sự mà nhìn về phía cô, đang suy nghĩ xem nếu người Hạ Quý Thần mắng không phải là Quý Ức mà là cô (Lâm Nhã) thì bản thân sẽ có phản ứng như thế nào.
Nói xong, Hạ Quý Thần cũng không thèm ở đó nữa, lập tức xoay người nghênh ngang rời đi, để lại không khí xấu hổ ngưng trệ ở lại.
Lâm Nhã mặt vẫn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần, lại nhìn Quý Ức, muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hạ Quý Thần đi được một đoạn, thấy Lâm Nhã vẫn còn đứng đó,mở miệng nói hai chữ: “Đi thôi.
”
Lâm Nhã cảm giác được Hạ Quý Thần đã có chút mất kiên nhẫn, cô mím môi nhìn Quý Ức nhỏ giọng: “Tiểu Ức, thực xin lỗi a”, sau đó liền chạy nhanh ra khỏi kí túc xá, đuổi theo Hạ Quý Thần.
Ký túc xá, bỗng chốc chỉ còn lại Quý Ức vẫn ngồi nơi đó, khuôn mặt bình tĩnh nhìn cuốn sách thật lâu, mới nhẹ nhàng chớp mắt, đưa tay lật sang trang khác.
Cô nhìn trang sách nhưng ánh mắt thẳng băng, ngồi suy nghĩ miên man.
Lúc Quý Ức từ chối Lâm Nhã câu: “Tối nay tớ còn có việc” không phải là lấy cớ mà thật sự có việc, cũng không phải việc gì quan trọng, chỉ là ba cô đi công tác ở Hongkong đã trở về, mẹ gọi điện thoại tới dặn dò tối nay về nhà ăn cơm mà thôi.
Đại học điện ảnh cách nhà Quý Ức không xa lắm, cô vốn định đọc xong cuốn sách này rồi mới đi, nhưng cái tên Hạ Quý Thần vừa mới xuất hiện kia khiến cô chẳng còn chút hứng thú nào, khiến cô bỏ luôn cuốn vở xuống, rời khỏi kí túc xá.
Về đến nhà, còn chưa tới 5 giờ, ở nhà không có ai, chắc ba mẹ đã ra ngoài đi dạo, Quý Ức liền trực tiếp bước vào phòng ngủ của mình.
Trưa hôm nay cô không có ngủ, bây giờ trở về thấy có chút mệt, nên nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Quý Ức không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đến khi ngoài phòng khách vang đến tiếng nói chuyện, cô mới tỉnh giấc.
Trời đã tối, thông qua cửa sổ mà gió đêm từ từ thổi tới, mang theo từng đợt hương hoa quế lan tỏa khắp phòng.
Cô nghe thấy tiếng tivi nơi phòng khách truyền đến, có lẽ là ba mẹ đã về.
Quý Ức bò xuống giường, đi vào toilet rửa mặt rồi mới mở cửa ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách có tiếng nói chuyện của ba từ từ truyền đến, Quý Ức tưởng cha đang gọi điện thoại nên không suy nghĩ nhiều, đi luôn xuống lầu.
Mãi khi gần xuống đến nhà dưới, Quý Ức mới nghe thấy còn có một giọng nói khác, nhưng vì âm thanh có chút thấp nên cô không hề biết đó là giọng của ai.
Thì ra trong nhà có khách a…… Quý Ức theo bản năng nhìn về phía phòng khác, thấy một người đàng ông đang mặc âu phục ngồi ở đó.
Hắn đang nhìn cha cô nói chuyện, nên cô chỉ nhìn thấy được phía sau lưng hắn, nhưng mà hình dáng đó cho dù cô có nhắm mắt vẫn có thể nhận ra.
Bước chân của Quý Ức bất chợt dừng lại.
Hạ Quý Thần không phải là đang cùng Lâm Nhã tham gia Lộ Thiên Tụ Hội sao? Nhưng tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện trong nhà cô?
Quý Ức đang kinh ngạc còn chưa hồi phục tinh thần, ba đã nhìn thấy cô: “Tiểu Ức, con xem ai tới này!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...