Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu
Còn chưa chờ Lâm Nhã nói xong, Hạ Qúy Thần đã biết Qúy Ức ở đâu liền đem Lâm Nhã kéo vào, ném cô ta sang một bên, một câu cũng không có lưu lại liền sải bước hướng về phía ngoài cửa ký túc xá mà đi.
Cửa phòng ký túc xã rộng mở, rất nhiều người đứng ở ngoài cửa đều thấy được một màn này, tất cả mọi người hầu như đều bị sát khí lạnh lẽo của Hạ Qúy Thần làm kinh sợ, thời điểm Hạ Qúy Thần đi tới tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau lui lại sau một bước.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Hạ Qúy Thần biến mất ở chỗ ngoặt của cầu thang, sự an tĩnh nãy giờ mới bị phá vỡ bởi vài giọng nói khe khẽ.
Tất cả đều bàn luận một màn vừa phát sinh lúc nãy.
“Sao lại thế này a?”
“Không có đặc biệt rõ ràng nhưng qua đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ thì hình như là Lâm Nhã đem Qúy Ức nhốt ở đâu đó thì phải?”
“Lâm Nhã vì cái gì mà làm như vậy với Qúy Ức? Tất cả mọi người đều ở cùng một ký túc xá, có mâu thuẫn gì ở đây sao?”
“……….
”
Những âm thanh nghị luận càng ngày càng lớn, đánh thức Lâm Nhã đang sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Cô ta dựa vào tủ đựng đồ, hít sâu từng ngụm từng ngụm khí mới miễn cưỡng đứng thẳng thân mình, sau đó chân tay run rẩy đi đến trước cửa rồi đóng cửa lại, ngăn cách đám đông vừa bình luận sôi nổi ở bên ngoài vừa chỉ chỉ trỏ trỏ.
….
.
Qúy Ức không biết chính mình bị nhốt ở chỗ này đã được bao lâu, nhưng cô biết trời nhất định đã trưa, bởi vì mặt trời càng lên cao thì ánh nắng càng ngày càng sáng.
Cổ tay của cô bị dây thừng ma sát khiến máu tươi đầm đìa, so với ngày thường cổ tay bị sưng hơn hẳn một vòng.
Qúy Ức không có ý nghĩ từ bỏ nhưng cô lại tinh tường cảm nhận được mỗi khi mình cử động một chút liền truyền đến một trận đau đớn, bén nhọn đủ để cho cả người cô chấn động run rẩy.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, sau đó lại di chuyển một chút một chút một lên phía trên mặt của Qúy Ức, sự tuyệt vong trong lòng của cô ngày càng tăng.
Tuy rằng không có biện pháp nhìn thấy thời gian cụ thể nhưng mặt trời lên cao đến độ này, phỏng chừng đã sắp tới 9 giờ.
Cô không phải Qúy Ức hào quang ngút trời của bốn năm trước, cô không có tư cách đến trễ cũng không có tư cách làm cho cả đoàn làm phim trễ giờ quay chỉ vì một mình cô, sợ một lát nữa quá giờ quay, đạo diễn thấy cô chậm chạp không có đến sẽ lập tức đổi người khác.
Quý Ức không cam lòng, lại một lần nữa cắn chặt răng, buộc chính mình xa mát thật chặt dây thừng.
Một tia đau đớn xuyên tim lại truyền đến, từ miệng vết thương ở chỗ cổ tay trắng nõn trong nháy mắt liền chuyển đến trên toàn thân của cô, Qúy Ức đau đớn rên lên một tiếng, trán đổ đầy mồ hôi.
Đợi một lúc lâu cô lại bình ổn hô hấp, chờ đến sự đau đớn bắt đầu chậm lại, cô lại muốn chịu đựng đau đớn tiếp tục ma sát dây thừng nhưng cổ tay của cô giống như không còn là của cô nữa, như thế nào động cũng không động được nữa.
Tuyệt vọng phảng phất giống như thủy triều, hoàn toàn đem cô bao phủ.
Đáy mắt của Qúy Ức đang tràn đầy sự cứng cỏi liền chậm rãi biến mất không thấy bóng dáng, thay thế bằng sự bi thương tuyệt vọng vô tận.
Chẳng lẽ bây giờ, cô lại bại bởi Thiên Ca lần nữa sao?
Đây là cơ hội cô thật vất vả mới tranh thủ được, nếu bỏ lỡ, có hay không cô sẽ giống như lúc mới bắt đầu tỉnh lại sau tai nạn xe cộ? Mất hết mọi thứ??.
.
Cô chờ thật lâu thật lâu mới có thể chờ được một cái cơ hội mới …nhưng có lẽ cũng không còn sử dụng được nữa rồi.
Qúy Ức vừa nghĩ đến đây, đáy mắt liền nổi lên một tầng nước, cô tinh tường cảm nhận được có nước tràn đầy ở hốc mắt, lúc nước mắt sắp tràn mi đột nhiên cô lại nghe được một loạt bước chân dồn dập truyền đến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...