Hàn Tri Phản vẫn chăm chú nhìn vào tờ báo trước mặt, một lúc sau, mới ngước mắt lên nhìn Trình Vị Vãn: "Vãn Vãn, nếu như bây giờ em thật sự muốn rời khỏi tôi..."
Hàn Tri Phản ngừng lại một lúc.
Mặc dù đã quyết định, thế nhưng đến khi mở miệng nói ra quyết định của mình vẫn có thật khó khăn.
Anh nhếch môi, nuốt nước miếng, qua một lúc, mới ép buộc bản thân nói ra những lời phía sau: "...!Thì cứ rời khỏi đi."
Đáy mắt Trình Vị Vãn xẹt qua một tia kinh ngạc, dường như là không thể tin những gì bản thân vừa nghe được.
Sức lực trên đầu ngón tay cầm báo của Hàn Tri Phản nhịn không được tăng mạnh, anh biết rõ cô không dám tin, cho nên lặp lại lời nói của mình một lần nữa: "Em muốn đi lúc nào thì đi, tôi sẽ không ngăn cản em, giao dịch của em và tôi lúc trước xem như không còn hiệu lực, những gì em còn thiếu tôi, tất cả đều xem như xóa bỏ, trước khi đi, em bảo quản gia giúp em thu dọn đồ đạc, gọi xe..."
Dừng một chút, Hàn Tri Phản lại nói: "Đương nhiên, nếu như em không muốn nhờ quản gia mà muốn tự mình thu dọn cũng được, không muốn gọi tài xế, tự mình kêu xe hoặc là nhờ bạn đến đón...!cũng được."
Nghe đến đó, rốt cục Trình Vị Vãn mới dám tin những gì mình nghe là sự thật, Hàn Tri Phản thật sự để cho cô đi.
Có vui sướng nhưng cũng có khổ sở trong lòng.
Vui sướng bởi vì rốt cục cô cũng có thể trở về, một mình yên lặng sống cuộc sống an tĩnh như lúc trước.
Khổ sở bởi vì cô phải rời xa Hàm Hàm, lần chia ly này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Bất quá cô cũng không cần phải khổ sở như vậy, không đúng sao? So với cô, Hàn Tri Phản có tiền, có điều kiện vật chất để lo cho Hàm Hàm, thằng bé đi theo anh, cuộc sống của nó sẽ tốt hơn ở bên cạnh cô không biết bao nhiêu lần, ít nhất nó có thể mặc quần áo tốt, ăn thức ăn tốt, dùng đồ tốt, tương lai còn có thể được học ở ngôi trường tốt nhất...!
Nghĩ đến đây, Trình Vị Vãn nhìn về phía Hàn Tri Phản, nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Im lặng một lúc, Trình Vị Vãn lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn anh."
Hàn Tri Phản không đáp.
Trình Vị Vãn cũng không nói tiếp.
Trong phòng yên lặng một lúc lâu, Trình Vị Vãn chuẩn bị tìm cớ rời đi, giọng của Hàn Tri Phản lại đột nhiên vang lên: "Vãn Vãn, thực xin lỗi."
Tối hôm qua, suốt một đêm cô đều nghe những lời này...!Trình Vị Vãn mấp máy môi, vẫn im lặng như trước.
Hàn Tri Phản tiếp tục nói: ‘
"Tôi biết những lời xin lỗi này cũng không có ý nghĩa gì, bất quá tôi vẫn muốn nghiêm túc nói lời xin lỗi với em, thực xin lỗi, Vãn Vãn, lúc trước tôi quả thật rất khốn kiếp..."
Không phải cứ hễ xin lỗi thì sẽ được đáp lại một câu “không sao”.
Giống như bây giờ, Trình Vị Vãn không cách nào nói ra miệng câu nói “không sao”, cuối cùng chỉ nói: "Mọi chuyện đã qua, đừng nên nhắc lại nữa..."
Hàn Tri Phản đáp: "Được."
Trình Vị Vãn không biết nên nói cái gì nữa, cô lại im lặng.
Hàn Tri Phản nói: "Vãn Vãn, hi vọng sau này em sẽ sống thật hạnh phúc và yên ổn."
Trình Vị Vãn: "Cảm ơn."
Hàn Tri Phản: "Nếu như có gặp phải rắc rối gì, lúc nào em cũng có thể tìm đến tôi, tôi sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết."
Hàn Tri Phản biết rõ cô sẽ không tới tìm anh, nhưng anh vẫn nói những lời này.
Trình Vị Vãn cũng biết rõ mình sẽ không tới tìm anh, nhưng khi nghe anh nói những lời này, vẫn đáp lại: "Cảm ơn anh."
Hàn Tri Phản dường như đã nói xong, lại tiếp tục im lặng.
Trình Vị Vãn chỉ cửa, nói: "Tôi đi xem Hàm Hàm."
Nói xong, cô nhấc chân bước đi.
"Vãn Vãn..." Trước khi Trình Vị Vãn kéo cửa ra, Hàn Tri Phản lại mở miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...