Buổi tối hôm đó, là anh sao?
Từ lúc mười tuổi Quý Ức đã ảo tưởng đủ thứ chuyện, thậm chí còn nghĩ ra hàng vạn cuộc đối thoại với chàng trai mình thích, nhưng cô không nghĩ tới, khi đã lấy toàn bộ dũng khí đứng trước mặt chàng trai mình thích, câu đầu tiên nói với người đó lại là: "Người đàn ông buổi tối hôm đó! là anh sao?"
Hạ Quý Thần rủ mắt, tư thế đơn giản dựa cột điện, nghe đến chuyện Quý Ức hỏi, lông mày liền chau lại, lông mi hơi run, ngay sau đó ánh mắt lóe lên, khôi phục trạng thái lạnh nhạt như thường.
Nếu không phải Quý Ức vừa thấy được sự thay đổi nhỏ ấy của anh, cô còn tưởng anh không nghe cô nói, bèn nhìn người trước mặt chờ đợi câu trả lời, nhưng lại thấy thiếu niên không hề có phản ứng gì gọi là muốn trả lời, cô đành phải mở miệng, tuy vẫn là câu nghi vấn nhưng lại mang vài phần chắc chắn: “Buổi tối ngày hôm đó chính là anh, có đúng hay không?”
Sau khi nghe Quý Ức lăp lại lần thứ hai, Hạ Quý Thần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ung dung thong thả lướt mắt nhìn qua Quý Ức, đôi mắt đen nhánh không hề mang theo chút tình cảm cảm xúc nào, sau đó liền đứng thẳng lên, tỏ ra chưa hề nghe thấy gì, thẳng thừng xoay người rời đi.
Quý Ức nhìn bóng dáng Hạ Quý Thần, bàn tay theo bản năng cũng nắm chặt.
Người đêm hôm đó, nhất định là anh ấy, sẽ không sai……
Đêm đó anh hôn cô ôn nhu tình cảm như vậy, nhất định cũng sẽ không sai……
Tuy cô không biết vì cái gì mà thái độ của anh ta đêm đó cùng đêm nay lại khác nhau như vậy, nhưng vất vả lắm cô mới đủ dũng khí tìm anh để nói chuyện, nên không thể bỏ dở giữa chừng, bởi vì cô biết rằng dũng khí tự tin can đảm như thế này, nhất định sẽ không có lần thứ hai…
Nghĩ đến đây, Quý Ức hướng về phía Hạ Quý Thần đang rời đi, đuổi theo: “Em biết người đêm hôm đó chính là anh, em ……”
Quý Ức nói còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần liền bước chân nhanh hơn, bây giờ khoảng cảnh của hai người đã có chút xa.
Quý Ức chạy chạy tiến thêm vài bước, đến gần hơn, nói: “Em, em đã để ý đến anh từ rất lâu rồi, em……”
Cô chạy tới chỗ Hạ Quý Thần, đưa tay ngăn cản việc anh muốn bắt xe taxi.
Thấy Hạ Quý Thần đưa tay định mở cửa xe, cô nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy cổ tay áo anh lại.
Hạ Quý Thần cao hơn Quý Ức rất nhiều, nghiêng đầu nhìn về phía cô, từ từ nhìn xuống.
Lời đã đến tới miệng, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt Hạ Quý Thần, cô lại có chút khẩn trương, cái miệng nhỏ nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng lấy hết can đảm, thấy chết không sợ kiên quyết mở miệng: “Em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi, anh……”
Hạ Quý Thần đột nhiên nâng tay lên, dùng sức kéo đôi tay nhỏ của Quý Ức ra khỏi tay áo mình, Quý Ức thấy vậy vội tăng lực đạo ngón tay, chống lại sức của Hạ Quý Thần, tiếp tục mở miệng nói: “…… Thích em sao?”
Hạ Quý Thần đành trực tiếp gỡ từng ngón tay của Quý Ức ra, nhưng mi mắt run lên, lực đạo lại có chút nhẹ hơn.
Điểm khác biệt rất nhỏ đó của anh làm Quý Ức vừa nhẹ nhõm vừa có chút hi vọng.
Anh ấy quả nhiên có tình cảm với cô, nếu không thì vì cái gì mà đêm đó anh lại chạm vào cô? Nếu không vì cái gì mà khi cô nói thích anh, anh lại có phản ứng kì lạ như vậy?
Quý Ức ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời có chút vui mừng, trịnh trọng nói: “Anh có đồng ý làm bạn trai em hay không……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...