Đại Thần Lấy Nhầm Nick Clone

Có lẽ do bị bữa sáng làm cho lú não, ngày hôm sau khi trời vừa sáng thì Khúc Hoàn Hoàn đã bị tiếng chuông cửa đánh thức. Lúc đứng dưới tòa nhà cô vẫn còn buồn ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô dậy sớm đến vậy, nhìn giờ xong mà vẫn cảm thấy hơi ảo. Khúc Hoàn Hoàn dụi mắt, dù không muốn tin nhưng màn hình điện thoại đang hiển thị là sáu giờ sáng.

Khúc Hoàn Hoàn ngáp một cái thật to.

Cô ngước nhìn bầu trời rồi quay sang nhìn Trương Mặc Thâm bằng ánh mắt tội nghiệp: “Thật sự phải chạy ư?”

“Ừ.” Trương Mặc Thâm suy nghĩ rồi lên tiếng dỗ dành: “Hôm qua mua nguyên liệu đầy đủ rồi, vậy nên bất kể cô muốn ăn món gì tôi đều có thể làm được.”

Hai mắt Khúc Hoàn Hoàn sáng lên rồi lại nhanh chóng ỉu xìu.

Cho dù đồ ăn ngon có hấp dẫn đến đâu thì việc vận động vẫn là kẻ thù tự nhiên của người hay ở trong nhà.

Tưởng tượng đến những món ngon sắp được ăn, Khúc Hoàn Hoàn nuốt nước bọt, hai chân bủn rủn, không tự chủ được mà trở nên mềm nhũn, cô cố gắng kiềm chế nỗi kích động muốn bỏ chạy, run rẩy hỏi: “Vậy… vậy chúng ta phải chạy bao lâu?”

Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Cô chỉ vừa mới bắt đầu tập thể dục thôi nên không thể chạy quá xa.”

Khúc Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ cần chạy hai vòng trong công viên ở tiểu khu là được.”

Trước mắt Khúc Hoàn Hoàn đột nhiên tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

Tiểu khu của bọn họ cũng được coi là khá rộng, có đầy đủ tiện nghi, môi trường cũng rất tốt, nhất là công viên ở trung tâm, bên trong bao gồm hòn non bộ, đình nghỉ mát, thậm chí có hồ nhân tạo và các thiết bị hỗ trợ tập thể dục thể thao, và cả một quảng trường lớn lẫn bãi cỏ nữa. Cộng lại thì một vòng cũng phải mấy nghìn mét.

Cường độ vận động cao nhất trong năm của Khúc Hoàn Hoàn cũng chỉ là quãng đường từ nhà đến siêu thị, còn trước đó chính là chạy bộ vào tiết thể dục hồi học đại học.


Đột nhiên bắt cô phải chạy quanh công viên dài mấy nghìn mét, lại còn chạy hai vòng nữa, Khúc Hoàn Hoàn chỉ muốn hôn mê ngay tại chỗ để thoát khỏi việc tập thể dục đầy khủng khiếp vào buổi sáng.

Nhưng Khúc Hoàn Hoàn không có cơ hội, đầu óc của cô rất tỉnh táo.

“Chúng ta thương lượng chút nhé?” Khúc Hoàn Hoàn lên tiếng: “Anh cũng thấy đấy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu chạy bộ, chạy một vòng được không?” Chạy một vòng cũng không phải là ít đâu.

Trương Mặc Thâm không phản đối, vừa mở miệng đã đồng ý ngay.

Trương Mặc Thâm dẫn cô khởi động một lát rồi bắt đầu chạy bước nhỏ. Bởi vì còn phải quan tâm tới Khúc Hoàn Hoàn nên anh đã thả chậm tốc độ, chắc cũng chỉ nhanh hơn đi bộ một chút. Trùng hợp đó lại là tốc độ Khúc Hoàn Hoàn có thể bắt kịp. Nhưng Khúc Hoàn Hoàn chỉ chạy được một lúc thì không còn hơi sức nữa, cô thở hồng hộc đuổi theo anh.

Đừng nói là hai vòng, ngay cả một phần mười của một vòng cũng không nổi.

Ở đằng trước, Trương Mặc Thâm đã chạy được một khoảng cách khá dài, tiếng thở hổn hển phía sau cũng biến mất. Một lúc sau anh mới dừng lại, vừa quay đầu thì phát hiện Khúc Hoàn Hoàn đã bị bỏ lại rất xa, hiện tại cô đang ngồi trên chiếc ghế ven đường vừa thở gấp vừa nghỉ ngơi.

Anh lấy điện thoại ra nhìn giờ, còn chưa được năm phút.

Trương Mặc Thâm cạn lời, anh miễn cưỡng chạy về rồi ngồi xuống bên cạnh Khúc Hoàn Hoàn, quan tâm hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Khúc Hoàn Hoàn chỉ lo thở, vốn không còn sức để nói chuyện, cô đành vẫy tay tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Nhưng mà nhìn trạng thái hiện giờ của cô thì không giống như đang ổn chút nào.

Trương Mặc Thâm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng biết khả năng vận động của cô rất kém, nhưng hiện giờ khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn hết hồn.

Anh hé môi, cứng nhắc lên tiếng: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng…”


Không ngờ cái gì? Không ngờ rằng cô còn vô dụng hơn trong tưởng tượng. Chưa đợi anh nói dứt lời nhưng cô đã hiểu, Khúc Hoàn Hoàn muốn bật khóc.

“Tôi biết anh muốn nói gì, đừng nhìn tôi thế này mà khinh thường, hồi đi học, lúc thi môn thể dục phải chạy 800m tôi vẫn có thể chạy một cách nhẹ nhàng đấy.” Khúc Hoàn Hoàn cảm thán: “Chẳng qua sau khi tốt nghiệp, thì tôi… ừm, tôi làm tác giả, sau đó không còn tập thể dục nữa.”

Từ khi tốt nghiệp đến giờ cũng đã được vài năm rồi. Ban đầu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô rất có quy luật, nhưng lâu dần thì không còn giữ được nữa, ngoại trừ việc đảm bảo sẽ cập nhật chương mới mỗi ngày thì phải đến đêm khuya Khúc Hoàn Hoàn mới đi ngủ, rồi tới tận trưa mới dậy. Sống một mình khó tránh khỏi việc sẽ lười biếng, ngay cả mẹ cô cũng mặc kệ, nếu không phải Trương Mặc Thâm xuất hiện, cô gần như đã quên mất bầu trời lúc sáu giờ sáng trông như thế nào rồi.

Khúc Hoàn Hoàn thản nhiên kể hết với Trương Mặc Thâm, nhưng khi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của anh thì cô bỗng cảm thấy hơi chột dạ.

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.

Khúc Hoàn Hoàn nhanh chóng quay đầu đi, cô khẽ ho một tiếng rồi cất lời: “Chúng ta tiếp tục nhé?”

Trương Mặc Thâm đứng lên, lần này anh không chạy trước mà chìa tay ra trước mặt Khúc Hoàn Hoàn.

Lòng bàn tay của anh hướng lên trên, kích thước bàn tay lớn hơn của Khúc Hoàn Hoàn rất nhiều, đột nhiên thấy tay anh xuất hiện trước mặt mình nên cô không phản ứng kịp: “Đây… đây là?”

“Để tôi dắt cô chạy vậy.” Trương Mặc Thâm lên tiếng: “Làm vậy thì cô sẽ không tốn quá nhiều sức, khi nào cô chạy không nổi nữa thì nhớ báo với tôi một tiếng để tránh việc tôi cứ chạy mãi mà bỏ rơi cô.”

Anh nói rất có lý, Khúc Hoàn Hoàn không thể tìm được chút sai sót nào trong lời nói. Cô suy nghĩ thật kĩ, một mình cô chạy thì chắc chắn là không thể rồi, nói không chừng cuối cùng chẳng còn sức mà về nhà luôn ấy chứ. Có Trương Mặc Thâm bên cạnh, chờ đến khi cô cạn kiệt sức lực thì anh vẫn có thể đưa cô về nhà.

Thông suốt được vấn đề quan trọng, Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ đồng ý. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh rồi cười toe toét nói: “Nhờ cả vào anh đấy.”

Trong mắt Trương Mặc Thâm đong đầy niềm vui: “Ừ.”


Cả hai chạy với tốc độ giống như vừa rồi, cũng không biết có phải do được Trương Mặc Thâm dắt không mà lần này Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh còn chỉ cho cô cách hô hấp khi vận động, mặc dù đến cuối có hơi khó khăn, nhưng Khúc Hoàn Hoàn cũng được dìu dắt để hoàn thành cuộc chạy bộ.

Trời sáng, mấy cô bác bắt đầu xuất hiện để nhảy quảng trưởng. Cũng chẳng biết là ai đã trông thấy hai người, các cô các bác không nhảy múa nữa mà đồng loạt quan sát bóng lưng tập thể dục của họ rồi cảm thán: “Mấy chị nhìn xem, em đã bảo thằng nhóc mới đến này là người tốt mà, chị nhìn đi, cậu ấy còn kéo cả Hoàn Hoàn đi chạy bộ kìa.”

“Ôi đúng thật, đã bao lâu rồi chị không gặp được Hoàn Hoàn vào lúc sáng sớm thế này nhỉ?”

“Hoàn Hoàn từng nói rằng hai đứa không hợp nhau, em lại thấy rất hợp là đằng khác. Em quen biết Hoàn Hoàn lâu như vậy mà chưa bao giờ thấy con bé thân thiết với chàng trai nào cả.”

“Đúng đúng đúng, theo chị thấy thì chắc chắn là có chuyện tốt rồi.”

Các cô các bác mừng thầm, họ nào biết được cuộc chạy bộ này chỉ bắt nguồn từ sự chột dạ của vị đại thần che giấu bút danh nào đó khi đối mặt với độc giả trung thành.

Cuối cùng, Khúc Hoàn Hoàn thật sự không chạy nổi nữa, thở cũng chẳng ra hơi, họ cứ thế chạy một vòng trong công viên dài mấy nghìn mét được hơn một tiếng. Lúc này đã có không ít người bắt đầu ra ngoài vận động, Trương Mặc Thâm xem giờ rồi đưa cô về nhà.

“Tôi đã hứa với cô, bây giờ cô chạy xong rồi nên muốn ăn gì cũng được.” Anh nói: “Hiện tại cô có thể chọn món, món gì cũng được, nếu trong nhà không có nguyên liệu thì tôi sẽ đi mua ngay bây giờ, nhanh thôi.”

Khúc Hoàn Hoàn tập thể dục xong, cả người mềm nhũn ngồi trên ghế. Đừng nói là cảm giác thèm ăn, ngay cả ý muốn sống tiếp cũng không còn nữa.

Cô đờ đẫn nhìn Trương Mặc Thâm hồi lâu mới rời mắt sang chỗ khác, cô yếu ớt lên tiếng: “Tuỳ thôi… Anh vui là được…”

Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ, trong lòng nhanh chóng quyết định được thực đơn bữa sáng.

Anh nhìn Khúc Hoàn Hoàn, thở dài một hơi rồi kéo cô dậy và đỡ cô chậm rãi đi về, bước vào thang máy, đến tận cửa nhà anh mới yên tâm buông tay.

Thấy Khúc Hoàn Hoàn lảo đảo bước vào nhà, mệt đến mức mắt cũng mở không nổi, anh lo lắng dặn dò: “Cô về nhà tắm xong hẵng sang đây, tôi sẽ nhanh chóng nấu xong bữa sáng, nhớ đừng ngủ tiếp đấy nhé.”

Khúc Hoàn Hoàn mơ màng đáp một tiếng rồi tiện tay đóng cửa.

Theo bản năng, cô bước vào phòng tắm và cởi bộ đồ thể thao ra, sau đó nhắm mắt lại ngồi trong bồn tắm. Dòng nước ấm áp chảy lên người, đầu cô không ngừng gật gù, thoải mái đến mức sắp chìm vào giấc ngủ.

Cũng may bản năng tiềm tàng trong người Khúc Hoàn Hoàn còn nhớ rằng Trương Mặc Thâm sẽ làm bữa sáng, ngay khi ý thức sắp rơi vào hỗn loạn thì cô bỗng giật mình tỉnh táo lại.


Khúc Hoàn Hoàn lau nước bọt trên cằm đi rồi hít một hơi thật sâu, ngoại trừ mùi sữa tắm ra thì có cả mùi bánh crepe bay từ ngoài cửa sổ vào.

Từ mùi thơm mà cô ngửi được thì chắc chắn bữa sáng sẽ rất phong phú.

Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy thanh máu của mình đầy trở lại, cô vui mừng ra khỏi bồn tắm rồi xả nước qua loa, mặc quần áo vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Khi cô gõ cửa cũng là lúc Trương Mặc Thâm vừa làm xong bữa sáng và chuẩn bị đi gọi cô.

Đủ loại món ăn bày đầy mặt bàn, cuộc chạy bộ vừa rồi đã tiêu hao khá nhiều thể lực, sau khi trở lại bình thường thì cảm giác thèm ăn bắt đầu trỗi dậy. Khúc Hoàn Hoàn nhanh chóng bưng bát cháo của mình lên húp một ngụm rồi thỏa mãn thở ra.

“Nếu ngày nào cũng có thể được ăn bữa sáng ngon miệng do anh nấu thì hay quá.”

“Có thể chứ.” Trương Mặc Thâm nói: “Chỉ cần ngày nào cô cũng chịu thức dậy và chạy bộ với tôi là được.”

Khúc Hoàn Hoàn: …

Dường như cô đã gặp phải vấn đề khó khăn nhất thế kỷ!

Người anh em à, chúng ta thương lượng một chút nhé, đổi từ chạy bộ sang hôm nay tôi đăng hai chương mới có được không?

Khúc Hoàn Hoàn ấm ức nghĩ thầm: So với việc chạy bộ thì gõ thêm mười nghìn chữ vẫn dễ thở hơn nhiều.

Nhưng… Nhưng bút danh của cô vẫn chưa bị lộ nên chẳng có cách nào biến nó thành điều kiện cả…

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: Nói gì thì nói, nếu anh Loan có thể đăng hai mười nghìn chữ một ngày thì ai lại kéo anh ấy đi chạy bộ chứ?

Nên biết rằng, ngày hai mươi nghìn chữ = bút danh Loan Loan bị lộ = nam (nữ) thần ở ngay trước mắt, vào lúc này thì có rất nhiều cách khiến cô phải vận động đấy nhé 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui