Hạng Noãn đang bí mật giảm cân vì để đi chụp ảnh cưới, khi Ôn Hàn đi vắng sẽ ăn trái cây thay cơm, cùng lắm là nhấm nháp bánh lòng đỏ trứng.
Lúc Ôn Hàn ở nhà, dưới mí mắt của anh, cô không dám quá đáng, lúc ăn rau sẽ ăn thêm thịt, ngoại trừ cá không gây béo thì những món khác đều ăn rất ít.
Mỗi ngày sau bữa cơm đều đi dạo, cùng với con chó của hai người, một gia đình ba người, hai người với một con chó.
Các nhân viên bảo vệ trong cư xá và chủ cửa hàng trái cây ở cửa đã biết Hạng Noãn. Đây giống như nhà riêng của cô.
Đầu tháng ba, thời tiết còn có chút se lạnh, nhất là về đêm, gió đêm thổi qua, rét buốt.
Hạng Noãn nép vào vòng tay Ôn Hàn, hai người vừa đi vừa ôm nhau về nhà, còn con chó thì nhảy nhót, rất vui vẻ.
Ôn Hàn nắm tay Hạng Noãn bỏ vào túi.
"Tập thể dục có thể giảm cân đấy."
Hạng Noãn gật đầu nói: "Dạ, cho nên sau bữa tối phải đi bộ xung quanh hai vòng để có thể chụp một bức ảnh cưới thật đẹp."
Ôn Hàn ôm Hạng Noãn, vừa đưa cô đi vừa nói: "Có thể tập thể dục tại nhà."
Hạng Noãn gật đầu: "Anh đã dạy em sử dụng máy chạy bộ suốt một thời gian mà." Có một phòng thể thao trong nhà anh, máy chạy bộ trong đó dường như không có ai sử dụng.
Ôn Hàn: "Anh đang nói tập thể dục trên giường."
Cảm ơn là không có ai trong thang máy.
Hạng Noãn giơ tay bóp lỗ tai anh: "Anh đang nghĩ gì đó?"
Mười phút sau, cô mãn nguyện đứng trên máy chạy bộ.
Ôn Hàn giúp cô sắp đặt rồi đi tắm. Sau đó bắt đầu viết mã các từ trong phỏng làm việc.
Hạng Noãn chạy được một lúc thì mệt rồi đi tắm.
Cô không có đến phòng làm việc làm phiền anh, cầm một cuốn sách minh họa chuyên nghiệp trên bàn cạnh giường lên đọc một lúc. Có thể là do chạy mệt, hoặc do sách vở chuyên môn quá nhàm chán nên một lúc sau cô đã ngủ thiếp đi.
Ôn Hàn ở trong phòng làm việc rất lâu, đến sáng sớm mới bận rộn xong.
Trở lại phòng, anh thấy Hạng Noãn dựa vào đệm đầu giường ngủ thiếp đi, trên người mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung san hô, cổ áo không buộc chặt, anh lấy đệm trên lưng cô ra, để cô nằm trên gối, đắp chăn bông cho cô.
Anh nằm bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt say ngủ của cô một lúc.
Khi ngủ cô thở rất đều, mái tóc dài như rong biển rải rác trên chiếc gối màu nhạt mang một vẻ đẹp khó tả. Anh tiến lại gần cô, hôn lên đôi môi đầy đặn ấy rồi ôm cô ngủ.
Ngày hôm sau, khi Hạng Noãn tỉnh dậy, cô phát hiện không có ai ở bên mình, có một tờ giấy ghi chú được dán vào chao đèn của bàn đầu giường.
"Mẹ anh bị tai nạn xe hơi, mọi chuyện vẫn ổn. Anh đến bệnh viện trước, em ăn sáng xong hẵng tới."
Hạng Noãn nhanh chóng bấm máy gọi điện. Nghe giọng Ôn Hàn chắc là không có việc gì.
Hàn Thư bị một chiếc xe máy lao nhanh qua cổng trường Đại học Nam Thành tông vào, ngã vào lan can bên cạnh.
Cô thu dọn, ăn sáng rồi nhanh chóng đến bệnh viện.
Hàn Thư bị thương không nghiêm trọng, bắp chân hơi bị xây xát, trầy xước, nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, buổi chiều là có thể về nhà.
Hạng Noãn hỏi Ôn Hàn: "Kẻ điều khiển xe máy gây tai nạn có bắt được không?"
Anh đáp: "Bỏ chạy rồi, cảnh sát giao thông đang xử lý, khả năng bắt được là rất thấp."
Cô an ủi anh: "Người an toàn là được rồi."
Ôn Hàn liếc nhìn vào phòng bệnh, nói: "Cảnh sát giao thông có mặt theo dõi tại ngã tư cho rằng người đó cố tình."
Hạng Noãn lo lắng: "Cố tình ư, tại sao?"
Anh lắc đầu: "Mẹ anh từ trước đến nay tốt tính, cũng không có mâu thuẫn với người khác, tóm lại gần đây nên cẩn thận một chút. Tốt nhất là không nên rời khỏi khuôn viên trường nếu không có việc gì."
Lại an ủi Hạng Noãn một lần nữa: "Nghỉ ngơi tốt là ổn thôi."
Hạng Noãn bảo anh yên tâm, cô có nghề nghiệp tự do, lúc nào rảnh có thể đi qua thăm bà.
Hàn Thư nằm trên giường với một miếng thạch cao dày ở chân, "Đông Cung Phong Vân Lục" đang được chiếu lại trên TV của phòng bệnh, bà say sưa xem, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vết gãy xương.
Nhìn thấy Hạng Noãn, Hàn Thư bảo cô ngồi xuống xem TV, thỉnh thoảng thảo luận về sự phát triển của cốt truyện với cô.
Rất lạc quan và hồn nhiên, cũng cẩn thận an ủi chồng và con trai: "Tôi không làm gì trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa, đừng lo lắng cho tôi, bình thường nên làm gì thì làm cái đó, tôi đành nhân cơ hội này nằm trên giường trộm lười, lão Ôn, buổi tối nấu cháo sườn và canh ngô nhé."
Trong lòng Hạng Noãn thiếu cảm giác an toàn, nếu gặp phải chuyện như vậy, cô sẽ không bao giờ lạc quan như Hàn Thư.
Buổi chiều, Ôn Hàn đưa Hàn Thư về nhà, thu xếp cẩn thận một chút, cùng gia đình ăn cơm tối.
Hạng Noãn trở về ngôi nhà ở cùng với Ôn Hàn, bắt đầu lao vào công việc.
Bởi vì tái bản "Đông Cung Phong Vân Lục", phát sóng phim truyền hình, ngay sau đó liền khởi động trò chơi, Ôn Hàn vô cùng bận rộn, điện thoại liên tục đổ chuông, hầu hết thời gian, các cuộc họp được tổ chức luân phiên giữa nhà xuất bản và một số công ty.
Tay của Hạng Noãn khá hơn một chút, một số dự án minh họa đều không cần chuẩn bị gấp.
Hạng Noãn lấy súp của Ôn Hàn nấu, lái xe của anh đến gặp Hàn Thư.
Hàn Thư nằm trên ghế tắm nắng ngoài ban công, cầm một bản nhạc phổ, nhìn thấy Hạng Noãn, đặt tờ giấy lên bàn, mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Noãn, qua đây."
Hạng Noãn gọi người, đặt chiếc nồi giữ nhiệt trên tay cô lên bàn ăn.
Đã có sẵn một chiếc nồi giữ nhiệt trên bàn, cô không biết ai đã đưa tới, có lẽ là sinh viên hoặc người thân, Hạng Noãn nghĩ vậy.
Hạng Noãn cất bình giữ nhiệt, bước ra ban công trò chuyện với Hàn Thư.
Cô còn có việc dang dở, Hàn Thư cần nghỉ ngơi thật tốt nên ngồi một lúc rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Ôn Hàn mang theo canh đã nấu xong, định đưa canh qua trước rồi mới đến công ty. Hôm nay Hạng Noãn có cuộc hẹn với khách hàng, không có thời gian để đến đây.
Anh lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Hàn Thư đang đọc sách trên ban công, ngồi bên cạnh Phương Tịnh Khởi và thầy Phương.
Ôn Hàn đặt bình giữ nhiệt lên bàn ăn, liếc mắt nhìn chỗ khác.
Phương Tịnh Khởi đứng lên: "Anh đến rồi."
Ôn Hàn ậm ừ, không nói gì trước mặt người lớn. Vợ chồng thầy Phương có quan hệ tốt với gia đình anh, khi anh còn nhỏ họ đã chăm sóc anh rất chu đáo.
Ba ngày sau, Ôn Hàn mới biết được người đụng phải Hàn Thư hôm đó, hóa ra là một tên tội phạm bị truy nã, ba năm trước anh ta đã giết người rồi bỏ trốn. Tiếp theo anh ta kiếm một chút kế sinh nhai bẩn thỉu.
Chuyện này quá huyền ảo, Hàn Thư không thể có liên quan gì đến những người này.
Chẳng lẽ đối phương nhận nhầm người?
Cảnh sát rất coi trọng tên tội phạm bị truy nã này, họ đang truy lùng ráo riết cả thành phố, sớm muộn gì anh ta cũng bị bắt. Đến lúc đó sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng.
Cùng lúc đó, Phương Tịnh Khởi thông báo cô sẽ rút khỏi làng giải trí sau khi kết thúc các dự án hợp đồng mà cô đã ký.
Phương Tịnh Khởi đứng trên ban công nhà cô ấy, trả lời cuộc gọi từ người đại diện của mình.
"Tịnh Khởi, nhanh chóng xóa Weibo rời khỏi giới giải trí, chúng tôi sẽ nói với bên ngoài là tài khoản bị hack."
Phương Tịnh Khởi cầm điện thoại di động nhìn sân chơi cách đó không xa: "Hợp đồng tôi ký với công ty đã sắp hết hạn rồi nên không tính là vi phạm hợp đồng."
Người đại diện: "Hiện tại cô đang trên đà phát triển, tương lai còn có vô vàn khả năng, sao lại nghĩ vào ngõ cụt như vậy."
Phương Tịnh Khởi trả lời lại: "Không phải tôi nghĩ không ra mà là cha tôi đe dọa tính mạng của tôi, tôi biết làm sao đây."
Người đại diện im lặng một lúc, nói: "Tôi sẽ đến công ty họp trước, sẽ liên hệ lại với cô, đừng kích động."
Phương Tịnh Khởi cúp điện thoại, Phương Chấn liếc nhìn cô, trong mắt đầy đau buồn: "Sao con ngu thế!"
Sau vụ tai nạn xe hơi của Hàn Thư, ông tình cờ nghe được cuộc điện thoại của con gái mình với ai đó, được biết cô đã gọi người làm tổn thương Hàn Thư.
Kế hoạch ban đầu của Phương Chấn là nửa năm sau sẽ đưa vợ và con gái sang nước ngoài sống hai năm, hai năm nữa là đủ để Ôn Hàn kết hôn và sinh con, con gái ông sẽ từ từ bỏ cuộc. Đến lúc đó hẵng trở về nước.
Không ngờ Phương Tịnh Khởi lại có thể kiếm tẩu thiên phong, để tiếp cận Ôn Hàn, cô lại làm tổn thương người hàng xóm và đồng nghiệp hàng chục năm.
Phương Tịnh Khởi ném điện thoại lên bàn: "Cha, cha không cần phải lo cho con, con làm vậy chỉ để nhìn anh ấy thêm vài lần nhưng anh ấy từ chối gặp con. Con biết làm sao đây? Nếu không phải vì vết thương của cô giáo Hàn, anh ấy cũng sẽ không đến đây mỗi ngày. Con thực sự sẽ không gọi người làm tổn thương cô giáo Hàn. Cho dù anh ấy biết sự thật, thì cũng đơn giản chỉ là hận con, như vậy cũng tốt, dù sao cũng sẽ để lại dấu ấn trong lòng anh ấy."
Phương Chấn tức giận ném tách trà trên bàn, trên sàn đầy mảnh vỡ, ông chỉ vào Phương Tịnh Khởi: "Con không ngu, cha cho rằng con điên rồi!"
Phương Tịnh Khởi ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Khi còn nhỏ, anh Ôn Hàn đối xử với con rất tốt, khi người khác bắt nạt con, anh ấy sẽ giúp con bắt nạt họ ngược lại, khi gặp phải đề không làm được, anh ấy sẽ giải thích cho con hết lần này đến lần khác, sao khi lớn lên, anh ấy lại bắt đầu trốn tránh con."
Một mảnh vỡ thủy tinh làm xước ngón tay cô, một ít máu chảy xuống, nhỏ giọt trên xỉ thủy tinh, hiện ra một màu đỏ như sương mù.
"Còn cô giáo Hàn, khi còn nhỏ, dì ấy đối xử với con rất tốt, giống như con gái ruột của mình vậy, sao lớn lên dì ấy cũng thay đổi chứ."
Mẹ của Phương Tịnh Khởi đã qua đời khi cô mới mười tuổi, Hàn Thư thấy đứa trẻ rất đáng thương, quả thật đối xử rất tốt với cô, đàn piano của Phương Tịnh Khởi do bà dạy, trong toàn bộ ngành giải trí, cô là người chơi piano giỏi nhất.
Từ khi Hàn Thư biết được thái độ của Ôn Hàn, bà không muốn cho Phương Tịnh Khởi những hy vọng không cần thiết, hơn nữa càng không muốn làm con dâu chạnh lòng, bà dần dần xa lánh Phương Tịnh Khởi.
Phương Chấn giúp con gái dọn dẹp các mảnh thủy tinh trên đất: "Hoàn thành tốt tất cả những việc đang làm đi, sau đó chúng ta liền rời khỏi đây."
Thừa dịp bây giờ còn chưa ủ ra đại hoạ.
Phương Tịnh Khởi không nói gì và cũng không biết đang nghĩ gì.
Phương Chấn gói các mảnh vỡ thủy tinh vào trong báo, ném vào thùng rác, lấy ra băng dán cá nhân, giúp Phương Tịnh Khởi băng bó lại, nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Cha vẫn thích bộ dáng lúc trước của con hơn."
Từ lâu Phương Tịnh Khởi đã không còn nhớ mình từng trông như thế nào, Ôn Hàn và Hạng Noãn bắt đầu hẹn hò từ lúc cô chuẩn bị tốt nghiệp năm cuối cấp. Cô dần dần đeo bám dáng vẻ như Hạng Noãn, phẫu thuật thẩm mỹ giống cô, bắt chước từng động tác của cô.
Nhưng anh vẫn không thèm nhìn cô.
Phương Tịnh Khởi yếu ớt ngồi trên ghế sofa: "Tháng tới vẫn còn một vài quảng cáo phải quay, vả lại tháng sau cũng có một sự kiện từ thiện, tất cả đều đã có hợp đồng."
Phương Chấn nói: "Sau khi giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ sang Canada định cư với dì của con."
Phương Tịnh Khởi nhìn băng dán cá nhân trong tay cô, giơ tay lên hỏi: "Những ngày này, con có thể đến nhà cô giáo Hàn nhiều hơn, gặp anh ấy nhiều hơn không?"
Phương Chấn dạy hóa học, trước khi nghỉ hưu ông phải đi làm, ông cần đưa các sinh viên tốt nghiệp của trường đi nghiên cứu, ông thường bận rộn đến mức nhà cũng không về, cũng thư giãn với việc quản giáo con gái mình, để cô đến mức đi mua chuộc để đánh người như thế này, ông không phải là không có trách nhiệm.
Nhưng đây cũng là người thân duy nhất của ông, lần này một khi đi, có lẽ cả đời này cũng sẽ không quay lại. Cho nên ông gật đầu nói: "Tự con chú ý phân tấc." Nói xong liền bước vào phòng làm việc, hồi lâu cũng không có đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...