Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Sáng sớm hôm sau, Hạng Noãn bị tiếng đập cửa đánh thức.

"Đưa chìa khóa cho tôi mượn một chút, tôi đi mua đồ ăn sáng.

Hạng Noãn bước xuống giường, từ trong tay lấy ra một chiếc chìa khóa, thời điểm cô mở khe cửa, duỗi tay ra, trên tay đang cầm một chiếc chìa khóa: "Này."

Đối phương không lập tức lấy, cô bỗng cảm giác trên tay mình có thứ gì đó mềm mại.

Thoáng cái hai lần ba lần.

Hạng Noãn vội vàng rụt tay về, cách cánh cửa phòng nói: "Anh làm sao có thể như thế!"

Ôn Hàn cầm chìa khóa, tựa ở cổng, miễn cưỡng nói: "Anh làm sao?"

Hạng Noãn nhìn thoáng qua mu bàn tay mình: "Ai cho anh hôn?"

Ôn Hàn cười một tiếng: "Anh nhất thời không kìm nén được."

Thấy cô không trả lời, anh cầm chìa khóa đi xuống lầu.

Bữa sáng nhanh chóng được mua về, anh giúp cô đặt trong mâm, sữa bò ấm vừa đủ, nước trái cây ép, đặt ở trong ly thủy tinh.

Lúc Hạng Noãn đi ra, Ôn Hàn đã đi làm.

Cô ngồi trước bàn ăn, nhìn thoáng qua cô biết, đâu là thứ anh mua ở cửa hàng bán đồ ăn sáng, đâu là thức ăn tự mình làm. Ở ngoài cửa hàng, trứng trần nước sôi rán không ăn ngon như vậy, còn có sandwich, chỉ có anh mới có thể đem thịt bữa trưa cắt thành hình trái tim.

Hạng Noãn lấy trứng tráng ngâm xì dầu, vừa ăn cô vừa nhắn tin: "Cảm ơn bữa sáng của anh."

Rất nhanh đã nhận được anh trả lời: "Không cần cảm ơn, chúng ta làm lao động trao đổi, phiền toái đem quần áo hôm qua anh thay giặt sạch."

Hạng Noãn uống nước trái cây, điện thoại lại xuất hiện tin nhắn: "Anh muốn mùi hương bột giặt giống em."

Ngụm nước trái cây trong miệng Hạng Noãn suýt nữa phun ra, người này làm sao có thể vô sỉ như vậy.

Ăn xong điểm tâm, cho chó ăn, cô bắt đầu giặt quần áo.

Trước tiên cô mang quần áo của mình giặt sạch sẽ, phơi tốt, chuẩn bị nghỉ một lát rồi nhanh chóng bắt đầu công việc. Buổi chiều còn phải đi trung tâm thành phố gặp khách hộ.

Vừa bước vào thư phòng, ở ngay trên màn hình máy tính, cô thấy một một lời ghi chép đầu.

"Trước tiên mang quần áo đi giặt đi, buổi tối cho em ăn uống sốt dấm đường cá, ngoan."

Hạng Noãn nhìn rổ quần áo sơ mi và quần, cô tiến hành kịch liệt đối tranh tư tưởng, cuối cùng cá chua ngọt vẫn thắng.

Cô nhận mệnh đem quần áo anh bỏ vào máy giặt, dùng bột giặt.

Đây cũng không phải việc gì khó, trước kia thời điểm khi còn ở nhà, quần áo của cả gia đình đều do cô giặt.

Duy nhất một vấn đề nan giải là, dưới rổ quần áo có lẳng lặng một chiếc quần nhỏ của người đàn ông, một vòng lẳng lơ đến tận xương màu đỏ rực.


Cô nhắn cho anh một tin: "Quần nhỏ anh tự giặt đi."

Tin nhắn gửi đi rất nhanh được phản hồi lại: " Lại thêm một mâm gà Cung Bảo, đùi gà tươi ngon, đậu phộng rang đảm bảo giòn giòn."

Hạng Noãn âm thầm nuốt nước miếng, cô rất không có cốt khí mà cầm cái quần nhỏ lên.

Cái quần này, anh mặc bên người, dán lên nơi không thể miêu tả, đặc biệt là hai mảnh vải dệt đó.

Là nơi hắn chứa cái địa phương kia, tay cô cứ như vậy chạm vào, trên tâm lý, cảm giác như cô đang sờ soạng địa phương đó của anh.

Sức tưởng tượng của cô lúc đó như cởi cương cho con ngựa hoang, và dường như hướng nó đi tới là một địa phương không thể miêu tả, nó một đường nhanh như điện chớp đi xuống.

Cô lôi kéo một chút, mệt mỏi vì vải dệt này là vải không tồi, lực đàn hồi mười phần tốt, rốt cuộc cũng giặt xong.

Giặt một chiếc quần nhỏ khiến mặt cô đỏ au.

Hạng Noãn giặt quần áo vô cùng tốt xong, cô liếc nhìn điện thoại thì thấy tin nhắn của Ôn Hàn.

"Không được nghĩ lung tung."

Hạng Noãn trả lời: "Tối nay nấu cơm xong thì anh mang hành lý của mình đi thôi, tôi sẽ giúp anh thu thập thật tốt."

Anh không phản hồi, không biết là đang thương tâm hay đang bận rộn.

Hạng Noãn mở căn phòng nhỏ ra, ga giường với chăn được anh sửa sang lại không chút cẩu thả, rất có phong cách của anh.

Rương hành lý ông, được dựng đứng trong một góc, trên tủ đầu giường có một cái dao cạo râu của đàn ông, sạc cũng mang đến.

Hạng Noãn mở tủ quần áo, nhìn bên trong tủ có rất nhiều quần áo, có áo sơ mi, có áo khoác, thậm chí còn có một chiếc áo lông chỉnh tề bên cạnh.

Hạng Noãn kéo cái vali to kia ra, thời điểm chuẩn bị đem quần áo bỏ vào trong vali thì cô thấy hai hộp xương cổ dán.

Động tác cô dừng lại một chút, sinh hoạt cùng công tác và làm việc nghỉ ngơi vô cùng khỏe, tất cả cái này chắc chắn là chuẩn bị cho cô.

Hạng Noãn trong lòng mềm nhũn, nếu không, cô cho anh ở lại nhà cô thêm hai ngày nữa.

Sau đó cô thoáng nhìn thấy một cái hộp màu đỏ, đó là kiểu đóng gói rất quen thuộc, đã từng cùng anh ngày đêm nghiên cứu sử dụng đồ vật đó.

Hạng Noãn ba một cái đem vali mở lên, tức giận đến mặt mày đỏ bừng.

Cái gì mà sẽ không mang theo đồ bậy bạ, áo mưa cũng đã mang đến, có ý đồ gì!

Cô tốt bụng giữ anh ở lại, anh lại nghĩ muốn ở trên cô.

Hạng Noãn lần nữa lấy ra hộp bao cao su kia, ném vào thùng rác. Cô quay đầu lấy hết quần áo trong ngăn tủ bỏ vào. Tất cả quần áo trong phòng của anh cũng đều nhét vào, cô hầm hừ lôi kéo cái vali quần áo đặt ở cửa.

Chờ anh về thì đem cái vali ném ra ngoài, kêu anh cút.


Ngồi ở văn phòng, Ôn Hàn hắt hơi liên tục vài cái, anh cười cười, như biết cô đang nghĩ tới anh, hai người họ lúc này mới tách nhau ra có nửa ngày, cô vậy mà đã nghĩ tới anh rồi sao.

Có sinh nhật của một đồng nghiệp nữ, nói đêm nay muốn mời mọi người ra ăn cơm, từng li từng tí cẩn thận hỏi không biết Ôn Hàn có đi không.

Tầm mắt Ôn Hàn từ laptop nhìn lên: "Tối nay tôi cùng bạn gái hẹn hò, không đi được, sinh nhật vui vẻ."

Nữ đồng nghiệp kia là fans của Ôn Hàn, thấy sinh nhật mình được thần tượng chúc phúc, cao hứng đến nỗi suýt ngất.

Giám chế ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói: "Là họa sĩ vẽ tranh minh họa kia sao, đang theo đuổi?"

Ôn Hàn mỉm cười nói: "Đúng vậy, không khác biệt lắm." Lúc này có người gọi Ôn Hàn đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi anh đi các đồng nghiệp nữ bắt đầu ríu rít thảo luận, lên tiếng: " Phi Vãn phải không lớn lên thực sự xinh đẹp, tôi không thấy cô ấy bị bạo hành mạng, cư nhiên có thể thu phục nam thần của tôi trở nên ngoan ngoãn, quá lợi hại."

"Tôi theo dõi Weibo cô ấy, nhìn xem có dấu vết gì để lại không. Xem ra đúng là thời điểm họa tranh minh họa cho [Đông Cung phong vân lục] nhận thức. Tôi hiện tại đi học tranh minh họa, còn kịp không?

" Tranh minh họa [Phượng hoàng tuyệt sắc] trông cũng thật giống cô ấy, thật lợi hại.

"A, Lâm Lâm [ Phượng hoàng tuyệt sắc] này, tác giả tựa như ảo mộng, trước kia cô đem cô ấy tới chơi đúng không?"

Diệp Lâm Chi cầm cốc nước lên uống, cười nói: "Không có, cô nhớ lầm rồi, là một tác giả khác."

"Tôi nhìn xem các cô làm khó nhau."

Diệp Lâm Chi nói: "Giới văn rất lớn, làm khó nhau cũng là điều bình thường."

Mấy đồng nghiệp nữ tiếp tục lên tiếng thảo luận.

Chị nhân viên lễ tân gọi điện thoại đến cho Diệp Lâm Chi, người tạm thời làm việc cho vị bên trên, nói có người tìm cô ta, còn đặc biệt nhấn mạnh là một đại soái ca.

Diệp Lâm Chi cúp điện thoại, sắc mặt trầm lại, đi ra.

Nơi Hạng Noãn đặt lịch hẹn với hộ khách gần Hội Nhà văn, gặp mặt hộ khách thuận tiện. Cô cùng Đào Hủy Hủy ở trước cổng Hội Nhà văn đi vào quán cà phê, ăn bữa trưa, uống trà.

Tinh thần của Đào Hủy Hủy cũng không tệ lắm, Hạng Noãn cảm thấy yên tâm không ít, cô hy vọng cô ấy có thể thoát ra khỏi bóng ma thất tình.

Đào Hủy Hủy ăn miếng bánh gato, nói với Hạng Noãn: "Tiểu Noãn, cậu yên tâm, thật ra hôm trước tại quán bar trong thấy hắn, mình đã hết hy vọng rồi."

"Trước kia mình luôn cảm thấy hắn lạnh lùng, có chút bá đạo, rất đàn ông. Bây giờ nhìn lại thấy hắn chính là cố chấp, cố chấp u sầu. Sớm chia tay cũng tốt."

Hạng Noãn uống một ngụm trà, cô ngồi yên tĩnh lắng nghe Đào Hủy Hủy nói.

"Khi còn bé từng bị mẹ ruột vứt bỏ, tạo thành tâm lý tổn thương rất lớn, luôn không có cảm giác an toàn. Thật ra mình cảm thấy may mắn là hắn đá mình, nếu mình vứt bỏ hắn, hậu quả mình không dám nghĩ."

Đào Hủy Hủy nói xong, quay ra hỏi Hạng Noãn: "Cậu với đại thần nhà mình thế nào rồi?" Không đợi cô trả lời xong lại nói: "Mình muốn giảm béo, để chuẩn bị làm phù dâu cho cậu, vừa nghĩ tới có thể tự mình chứng kiến hôn lễ của đại thần, mình cảm thấy rất vui vẻ."


Hạng Noãn uống hết một ngụm trà sữa cuối cùng trong cốc rồi nói: "Hủy Hủy, cậu suy nghĩ nhiều rồi." Cô nhìn Đào Hủy Hủy giơ điện thoại lên trước mặt cô, Hạng Noãn ngăn cản nói: "Mở chức năng làm đẹp sao, chỉ cần chụp thôi là được."

Đào Hủy Hủy nhìn người đẹp vừa chụp trong điện thoại: "Một lúc sau, mình sẽ chuyển tấm ảnh này cho đại thần, có thể đối lấy nhiều nhất mười cuốn sách có chữ ký. Lần sau vào nhà cậu, mình sẽ chụp mấy tấm khỏa thân, có thể đổi một trăm cuốn."

Hạng Noãn: "....." Đây là bán khuê mật có thực sự tốt vậy không?

Đào Hủy Hủy: "Không thì chụp luôn đêm nay đi, dù sao cậu cũng có quần áo của mình, chốc nữa tan tầm mình sẽ qua."

Hạng Noãn nhanh chóng xua tay từ chối: "Không được, không được, hôm nay không được."

Đào Hủy Hủy: "Tại sao, chẳng lẽ trong nhà giấu đàn ông?"

Hạng Noãn đứng lên, nghĩa chính ngôn từ* nói: "Không có!"

Đào Hủy Hủy nhìn cô, ý tứ sâu xa cười: " Được rồi, mình hiểu mà."

Hạng Noãn kinh ngạc nói: "Cậu biết cái gì?"

Hai người đi ra quán cà phê, Đào Hủy Hủy kéo tay Hạng Noãn, cười hắc hắc: "Khi cậu nói dối, lỗ tai sẽ đỏ lên. Đêm nay đại thần sẽ ở nhà cậu."

Hạng Noãn sờ lên lỗ tai của mình: "Không có!" Cô nhớ Ôn Hàn cũng từng nói như vậy với cô, khi thẹn thùng, khi nói dối, hay khi động tình, lỗ tai của cô sẽ càng đỏ hơn.

Đào Hủy Hủy: "Mình vẫn còn vài hộp, lần tới mình sẽ mang cho cậu nhé."

Hạng Noãn vô thức nói: "Không cần đâu, anh ấy có mang theo." Cô nói xong mới nhận ra chính mình vừa lỡ miệng, tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, giả vờ như không có gì.

Đào Hủy Hủy nhìn cô bằng ánh mắt tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần xấu hổ, mình hiểu mà.

Sau khi Ôn Hàn kết thúc công việc, anh trực tiếp lái xe về nhà Hạng Noãn, mua cả nguyên liệu nấu ăn buổi tối, trên đường đi tâm tình anh tốt đến không thể tưởng nổi. Giống như một người chồng ở bên ngoài cả ngày làm việc, lập tức muốn trở về nhà, để nhìn thấy người vợ luôn nhớ mình.

Anh nấu cơm cho cô, cô giúp anh giặt quần áo, cùng nhau săn sóc, cùng nhau tự do. Cuộc sống của hai người không có so đo, tranh cãi, rất tốt đẹp.

Ôn Hàn đứng trước cửa nhà ấn chuông, trong đầu tưởng tượng, cặp vợ chồng trẻ, khi người chồng tan tầm về, người vợ mở cửa. Đầu tiên sẽ người vợ sẽ trao cho người chồng một nụ hôn ngọt ngào, sau đó ôn nhu nói: "Chồng, em nhớ anh lắm."

Nhưng bỗng một âm thanh tức giận vang lên: "Ôn Hàn, anh cút cho tôi."

Ôn Hàn còn chưa kịp phản ứng gì, con chiếc rương hành lý to lớn bị đẩy ra, sau đó cửa bịch một cái đóng lại.

Điều này không giống như đã nói. Mà cô thật hung dữ, không phải cô luôn là một bé thỏ trắng mềm mại luôn bị nanh bắt nạt sao.

Người đàn ông đáng thương nhặt rương hành lý dưới đất lên, đứng ở cổng bên tường nói, ngồi trên rương hành lý gọi cho cô: "Tại sao em lại có thể mang đầu bếp tới cửa nấu cơm đuổi đi? Cá dấm đường, Cung Bảo,....."

Hạng Noãn ngắt lời anh, nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?"

Kế đồ ăn ngon thất bại, Ôn Hàn tiếp tục nói: "Có phải em sợ không?"

Hạng Noãn nghi ngờ hỏi: "Tôi sợ cái gì?"

Khóe miệng Ôn Hàn nhếch lên, nói: "Sợ em không giữ được anh."

Hạng Noãn cố nén cảm giác xúc động muốn mở cửa đánh anh một trận, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Vậy tôi hỏi anh, thời điểm anh nấu cơm, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, đều là đang nghĩ làm gì?"

Ôn Hàn: "Em."

Hạng Noãn lớn tiếng nói ra: "Tôi nhìn thấy áo mưa của anh, nên cút đến đâu thì cút đến đó!" Nói xong cô cúp điện thoại luôn.


Ôn Hàn tựa như đã hiểu ra điều gì đó, anh tranh thủ thời gian nhắn một tin: "Vợ à, anh sai rồi, anh không nên mang thứ đó tới, đã có thai thì làm sao, sinh ra không phải điều tốt."

Hạng Noãn cầm điện thoại, cô sai, cô thực sự sai, cô không nên ném hành lý của anh ra ngoài, đáng ra cô phải ném hành lý của anh từ trên ban công xuống, nện lên xe anh.

Ôn Hàn ngồi trên rương hành lý, đâu dựa vào tường, anh nghĩ lại một chút.

Anh quả thật đã sai, sai vì suy nghĩ quá chu toàn.

Anh nghĩ nhỡ đâu hai người lăn giường cùng nhau, thời điểm gấp gáp lại phát hiện không có áo mưa còn phải xuống dưới mua; mẹ nó thực sự quá lâu làm chậm trễ chuyện, vì thế nên anh rất tri kỷ chuẩn bị trước.

Anh luôn chu đáo phòng trước mọi chuyện như vậy.

Hạng Noãn thấy ngoài cửa không có tiếng động gì, cô tưởng là anh đã đi, mở cửa hé ra một chút, nhô đầu nhìn thoáng qua.

Cô tranh thủ thời gian nhanh chóng đóng cửa, đáng tiếc đã chậm, một tay anh chống lên cửa, không tốn chút sức nào chen lấn vào.

Tại thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tuy không thể hiểu thấu được nụ hôn này, nhưng khí thế lại hung hăng. Một tay anh đưa ra đỡ lấy gáy cô, một tay ôm cô, môi anh trằn trọc hôn lên môi cô. Anh hôn một cách bá đạo, nóng bỏng, giống như muốn một ngụm ăn mất một miếng thịt trên người cô.

Cô bị anh hôn đến suýt nữa không thở nổi, hô hấp dần trở lên bất ổn, thân thể mềm nhũn xuống.

Anh ôm cô, đưa tay đè cô lên ghế salon, miệng dán sát vào lỗ tai cô, trầm giọng nói: "Em thấy sao?" Nói xong anh bỗng nhúc nhích. Hai người cách nhau lớp vải quần áo, cô cái gì cũng đều cảm thấy.

Ngay tại lúc cô cho rằng anh muốn làm gì, anh lại đứng dậy.

Cô ngồi xuống ghế salon, sửa lại quần áo bị xốc xếch, hô hấp của anh rõ ràng mang theo sự trầm thấp, nặng nề, ánh mắt anh nồng đậm ham muốn. Cô dọc theo khuôn mặt anh nhìn xuống, tầm mắt lướt qua quần của anh, sắc mặt cô lập tức trở nên nóng hổi.

Anh đứng trước sô pha, ngẩng đầu lên một chút, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài, giọng nói có chút khàn khàn: "Em nhìn xem, chỉ cần em không gật đầu đồng ý, anh sẽ khống chế bản thân. Vì thế, em yên tâm."

Anh nói xong vội vàng quay người sang chỗ khác, không nhìn cô nữa, anh sợ nhất thời không khống chế nổi mà lại lần nữa nhào tới. Đây cũng không phải là nói xin lỗi và giải thích, mà là làm mất mặt.

Ôn Hàn vừa đi tới phòng tắm, vừa nói: "Anh đi tắm, chút nữa sẽ nấu cơm, rau xanh ở trước cửa đó em lấy vào đi, sau đó ngâm trong nước."

Một lát sau, anh mở cửa phòng tắm ra, nhô đầu nói: "Trong vali có bộ quần áo ngủ màu cà phê của anh, em giúp anh lấy tới đi, lấy hộ anh khăn tắm nữa."

Hạng Noãn ngồi trên ghế salon, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, anh đây là lại muốn ở nhà cô?

Cô chưa nguôi cơn tức, cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Tự anh đi mà lấy."

Thời điểm cô ngẩng đầu lên, trông thấy một khối cơ bụng tám múi của anh lộ qua trước mắt, trên tóc còn có nước rơi xuống.

"Anh bị bệnh tâm thần à, không mặc áo vào còn chạy loạn."

ôn Hàn dừng lại, đi tới trước mặt Hạng Noãn: "Quần áo của anh còn ở trong vali, em bảo anh đi lấy."

Hạng Noãn ngẩng đầu nói: "Tôi bảo anh cút ra ngoài, sao anh còn chưa đi?"

Thân hình anh cao lớn, đứng trước mặt cô, giống như một bức tường kiên cố. Cô phủi quần áo đứng dậy, bất ngờ va vào trong ngực anh, đôi môi kém chút nữa dán lên cơ bụng anh.

Cô vừa tức vừa thẹn, vừa hướng phòng ngủ của mình chạy vào, vừa nói: "Tùy anh, tôi mặc kệ!" Nói xong bịch một cái đóng cửa lại.

Chờ lúc anh mặc quần áo tử tế, thời điểm bắt đầu ở phòng bếp nấu ăn, cô ôm áo ngủ chạy vào phòng tắm.

Đồ chó chết, lại gặm lại cắn, tay còn không thành thật, cô cũng rất là khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui