Quán bar 989 nằm ở trung tâm thành phố. Đào Hủy Hủy mặc áo yếm, bên dưới là chiếc váy ngắn cùng đôi giày cao gót. Hạng Noãn đi theo phía sau cô ấy, cầm một chiếc áo khoác, giống như một bà mẹ già: "Phủ thêm đi."
Đào Hủy Hủy liếc mắt một cái vẫy tay: " Đến quán bar mặc cái đó không thích hợp." Rồi cô ấy nhìn Hạng Noãn.
Cô mặc một chiếc áo phông cổ tròn ngắn tay màu đen, quần jean màu xanh nhạt, giày trượt ván màu đen, trên mặt không trang điểm, thoạt nhìn giống như sinh viên đại học vậy.
Đào Hủy Hủy kéo lấy Hạng Noãn dặn dò cô: "Cậu qua bên góc kia ngồi đi, bất kỳ ai tới bắt chuyện cũng không cần để ý."
Hạng Noãn vừa đi vừa nói: "Nhiều nhất là đến 11 giờ, chúng ta về nhà."
Hạng Noãn và Ôn Hàn rất giống nhau, thích sự yên tĩnh, không thích đến quán bar ồn ào. Lần trước đến đây là vì Đào Hủy Hủy đã đặt phòng bao, nói là để ăn mừng lượt truy cập của《Đông Cung Phong Vân Lục》 vượt qua 1 tỷ.
Đào Hủy Hủy nhanh chóng hòa mình vào sàn nhảy, Hạng Noãn bưng một ly rượu vang đỏ, chậm rãi nhấp môi giết thời gian.
Đầu óc không khỏi nhớ đến lần trước khi tới đây, chắc hẳn cô uống rất nhiều rượu mới dựa vào cửa sau quán bar nghỉ ngơi, ngay sau đó được Ôn Hàn nhặt về nhà, kế tiếp lại không thể miêu tả được.
Đã bốn tháng kể từ ngày say rượu.
Người ta nói rằng tất cả sự phóng túng lúc say xỉn chỉ là muốn phóng túng dục vọng của mình dưới danh nghĩa say rượu mà thôi. Những người thật sự say sẽ không có sức lực làm tình. Không thể không nói, đánh vào sâu thẳm trong tâm hồn.
Hạng Noãn liếc nhìn những người đàn ông trong quán bar. Bọn họ hoặc là nói chuyện với ly rượu hoặc là sưa trên sàn nhảy, toàn thân phát ra hormone giống đực muốn hấp dẫn người khác phái.
Cô đối với những người này không có cảm giác gì cả. Tất cả những người đàn ông ở đây gộp lại cũng không đẹp bằng một cái bóng dáng của Ôn Hàn, tất cả những âm thanh cũng không dụ hoặc bằng giọng điệu lười biếng của anh.
Đoàn người đang ngồi ở trên ghế sô pha phía sau quán bar, một số người trẻ tuổi ham chơi đã phân tán đi chơi hết. Ôn Hàn và người lớn tuổi nhất trong đoàn là Trương đạo diễn đang nói chuyện phiếm.
Diệp Lâm Chi cũng không đi chơi, cô ta đang cầm ly rượu, chậm rãi lắc cái ly cocktail nháy mắt với Ôn Hàn.
Cô ta cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc váy hai dây cổ chữ V, vạt áo mở ra, để lộ một cặp đùi trắng tuyết, tóc dài được búi lỏng lẻo sau đầu, cực kỳ quyến rũ.
Không giống với khí chất như hoa lan thường ngày.
" Đi nhảy không?"
Ôn Hân cúi đầu chơi với điện thoại di động, không nhìn cô ta, chỉ nói: "Không."
Triệu Văn Đình nhanh chóng chạy tới, ngồi bên cạnh Ôn Hàn, liếc nhìn Diệp Lâm Chi: "Vị này là?"
Diệp Lâm Chi mỉm cười: "Triệu Văn Đình, tôi là Diệp Lâm Chi."
Triệu Văn Đình nhìn vài lần mới nhận ra, cảm khái nói: "Phụ nữ quả nhiên dễ thay đổi nhất." Sau khi nói xong, anh ta bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói chuyện với Ôn Hàn ngồi kế bên.
"Đoán xem tôi đã nhìn thấy ai? Là tiểu mỹ nữ ở quán cà phê, đang ngồi một mình mua say ở góc gần cửa. Cậu nói, có phải cô ấy vừa chia tay bạn trai hay không? Tôi nghĩ tôi vẫn còn cơ hội. "
Ôn Hân quay mặt lại: "Cậu thấy ai?"
Triệu Văn Đình: "Mỹ nữ chúng ta đã gặp ở quán cà phê đó, này cậu đi đâu vậy?"
Quán bar đang phát một bản nhạc sôi động, đèn nê ông nhấp nháy ánh đèn nhiều màu sắc, chiếu vào những con người đang ở trên sàn nhảy, Hạng Noãn ngồi trong góc, ly rượu trên tay từ nãy đến giờ vẫn chưa uống hết, hoàn toàn không hợp với môi trường này.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ đã tạo thành tính cách hướng nội, cô không quen vặn vẹo vòng eo trước mặt người khác.
Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ chỉ im lặng nhốt mình trong phòng mà uống rượu, lúc nửa tỉnh nửa say thì khóc lớn một trận, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn tốt đẹp.
Hạng Noãn nhìn thời gian, chuẩn bị đi gọi Đào Hủy Hủy trở về.
Trong vòng nửa giờ, đã có năm hoặc sáu người đàn ông đến bắt chuyện, làm phiền cô chơi điện thoại nên cố rất khó chịu.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô: "Xin chào, cô đi một mình sao?"
Đôi mắt Hạng Noãn không rời khỏi màn hình di động, chỉ nói: "Không phải." Chỉ là sau khi nói xong cô lại cảm thấy giọng người đàn ông hơi quen.
Một câu nói đơn giản nhưng giống như bên trong có chứa đựng sát khí.
Hạng Noãn ngẩng đầu lên, người đàn ông đã ngồi bên cạnh cô. Toàn bộ cơ thể đều dựa gần bên cạnh cô, khuôn mặt không biểu tình hỏi: " Đào Hủy Hủy đâu?"
Hạng Noãn lặng lẽ xê dịch cơ thể, chỉ về phía sàn nhảy: "Ở đó."
Ôn Hàn liếc nhìn ly rượu trên tay Hạng Noãn: "Quán bar có vui không?"
Hạng Noãn chột dạ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô không biết tại sao mình lại cảm thấy có lỗi. Ngay lập tức phản ứng lại, cô ưỡn thẳng ngực tự tin hỏi "Tại sao anh lại ở đây một mình?"
Ôn Hàn vừa mới ngồi xuống, ngón tay chỉ về phía Triệu Văn Đình.
Khi Hạng Noãn nhìn qua, Triệu Văn Đình đã đứng dậy rời đi, chỉ có một mình Diệp Lâm Chi quyến rũ ngồi trên ghế. Cô ta nâng ly với Hạng Noãn, sự khiêu khích thoáng qua trong mắt cô ta, ánh mắt này chỉ có những đối thủ mới nhìn và hiểu được.
A, Hạng Noãn nghiêng mặt đi, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Lâm Chi, cô đột nhiên ôm chặt cổ Ôn Hàn, ở trên môi anh hôn một cái.
Ôn Hàn bị hôn đến ngây người, ban đầu vốn là muốn giải thích là các đồng nghiệp khác cũng đi cùng anh. Nhưng sau khi được đôi môi kia hôn, dưới ánh đèn ái muội cùng âm nhạc đầy cảm xúc, anh cố nén xúc động muốn ấn cô vào trên ghế sô pha hung hăng dạy dỗ một trận, chỉ phải giơ tay giúp cô kéo vạt áo xuống.
Dáng người anh rất cao, vừa nãy lúc cô giơ tay bám víu vào người anh, chiếc áo bị kéo lên lộ ra một mảnh vòng eo trắng như tuyết
Anh giúp cô chỉnh sửa lại, bàn tay to giữ chặt lấy cô để cô dán vào người anh thì anh mới cảm thấy an toàn.
Hạng Noãn bước sang một bên: "Anh đi chơi đi, tôi sẽ đưa Đào Hủy Hủy về nhà ngay thôi."
Khi cô nói chuyện thì nhìn về phía Đào Hủy Hủy trên sàn nhảy, phảng phất như cái hôn vừa rồi chưa xảy ra.
Các vũ công đang nhảy trên sân khấu, bầu không khí của toàn bộ quán bar được đẩy lên cao trào.
Ôn Hân đứng dậy, giơ tay ra: "Đưa em đi nhảy".
Hạng Noãn vẫy tay, nói: "Không, tôi không biết nhảy." Cô rất tự ti, cảm thấy không quen khi phải nhảy trước mặt người khác, thay vào đó, rúc vào trong góc ngồi một mình thì sẽ làm cô an tâm hơn.
Ôn Hàn cúi xuống, nắm lấy tay cô cổ vũ: "Anh dạy em." Sau đó lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần nhảy với anh thôi." Nói xong thì kéo cô đứng lên, ôm lấy eo cô, đi về phía sàn nhảy.
Được anh ôm, cô khá thoải mái.
Khuôn mặt hai người cách rất gần, gần đến mức ngay cả trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, họ vẫn có thể nghe thấy hơi thở của đối phương. Hai người đứng ở phía ngoài cùng của sàn nhảy, không đi theo điệu nhạc sôi động, anh dạy cô, để cô theo bước chân anh, nhẹ nhàng nhảy.
Tay cô đặt lên vai anh, lại bị anh câu lấy đặt trước ngực.
Chạm vào cơ thể nóng bỏng của anh, cô sững người, vành tai đỏ ửng: "Tôi không thể nhảy, cơ thể tôi không linh hoạt."
Anh khẽ cúi đầu, ở bên tai cô nói với âm lượng mà chỉ hai người mới nghe thấy: "Em rất mềm mại, tư thế nào cũng làm được mà."
Giọng anh trầm thấp từ tính, chỉ một câu ái muội như vậy đã làm tai cô ửng đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu.
Dùng một chút lực, anh bao lấy cô trong vòng tay mình, thân thể cô mềm như nước, như là có thể tan chảy bất cứ lúc nào.
Anh ôm chầm lấy cô: "Sao em lại đỏ mặt, có phải chán quá không, em có muốn ra cửa sau để thở không?"
Nghĩ đến bộ dáng ôm hôn động tình lần trước của hai người ở cửa sau quán bar, má cô nóng bừng, dường như có cái gì đó đã nảy sinh trong lòng cô.
Rõ ràng là cái gì anh cũng chưa nói.
Trên sân khấu, vũ công múa cột vặn eo uốn người, đem những gì quyến rũ nhất của phụ nữ đều phơi bày hết ra, vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng đối với Ôn Hàn, tất cả gợi cảm trên thế gian này đều không đẹp bằng gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ trước mặt.
Cô chỉ mặc áo thun quần jean đơn giản, không hiện sơn không lộ nước, chỉ là một ánh mắt, hoặc một cái mím môi nhẹ nhàng, cũng đủ câu đi hồn phách của anh.
Độ ấm trên tay anh cách một tầng vải dệt truyền đến trên người cô, cô chỉ cảm thấy độ ấm đó dần tăng lên.
Anh dán vào người cô nói: "Một ngày không gặp, anh rất nhớ em." Lời nói vừa ra khỏi miệng mới phát hiện thanh âm đã khàn. Cả một ngày dài, trừ bỏ lúc viết kịch bản thì toàn tâm toàn ý suy nghĩ cốt truyện, ngoài ra tất cả thời gian khác đều nghĩ về cô.
Anh còn nói thêm: "Khi nào em mới về nhà ở?" Anh đều đã chuẩn bị xong quần áo tắm rửa.
Hạng Noãn đáp: "Ngày mai, trên tay còn có công việc phải làm." Nói xong, cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh: "Anh hỏi cái này để làm gì?"
Anh giơ tay giúp cô vén tóc ra sau tai, ngón tay dừng lại ở trên lỗ tai nhỏ đáng yêu của cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa một cái, mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Con trai còn ở chỗ em, thân làm cha nó, anh rất lo lắng cho nó."
Hai người ôm nhau nhảy một lát, có anh ở đây, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người anh, ánh mắt người khác cô chưa từng chú ý, cũng không cảm thấy nhảy nhót trước mặt người khác là một việc thẹn thùng nữa.
Cuối cùng Hạng Noãn thu cánh tay đang đặt trên vai của anh lại: "Cũng đã trễ rồi."
Ôn Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói: "Lần tới muốn đến quán bar chơi nhớ gọi anh theo, nghe thấy không?"
Hạng Noãn gật đầu: "Không có việc gì tôi cũng sẽ không tới." Cô vừa nói vừa tìm thân ảnh Đào Hủy Hủy trong đám người.
Đào Hủy Hủy uống quá nhiều, ôm cổ một người đàn ông không chịu buông tay, người đàn ông kia thoạt nhìn thực bất đắc dĩ, đã từ bỏ phản kháng, tùy ý Đào Hủy Hủy điên cuồng.
Hạng Noãn nhanh chóng chạy tới, đem Đào Hủy Hủy kéo qua, đang muốn xin lỗi người ta, thì thấy một gương mặt quen thuộc, lời xin lỗi liền biến thành: "Đại thần, hôm nay không có chương mới sao?"
Triệu Văn Đình thấy Hạng Noãn, lại nhìn về phía Ôn Hàn đứng phía sau, nói: "Nếu em muốn nhìn, lúc về nhà anh sẽ viết ngay lập tức." Nói xong còn ý vị thâm trường mà cười: "Chỉ viết cho một mình em xem cũng được."
Hạng Noãn quan sát Triệu Văn Đình, nhìn dáng vẻ của anh ta không giống uống say.
Ôn Hàn bước tới, ôm cổ Triệu Văn Đình, đem cả người anh ta xách qua một bên, rốt cuộc cũng nói: "Cô ấy chính là Phi Vãn, biết chưa?"
Triệu Văn Đình quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Noãn một cái, lại nhìn Ôn Hàn: "Thì ra cậu không phải tra nam chân đạp hai thuyền, tôi còn tưởng rằng cơ hội của tôi đã tới."
Nói xong thì cười xấu xa: "Một khi đã như vậy, chúng ta cạnh tranh công bằng đi, hắc hắc. Chỉ ta, nể tình hai chúng ta là bạn thân, chỉ cần cậu viết giúp tôi một vạn chữ phiên ngoại, tôi sẽ nhường cô ấy cho cậu, cho dù cô ấy khóc lóc cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không mềm lòng, cậu thấy thế nào?"
Ôn Hàn buông Triệu Văn Đình ra, nhìn anh ta một cái, phảng phất như là nhìn một đứa ngốc.
Hạng Noãn đỡ Đào Hủy Hủy tới đây, nói với Ôn Hàn: "Tôi mang cô ấy về trước."
Ôn Hàn nói: "Anh đưa bọn em về." Nói xong thì đem Đào Hủy Hủy ném về phía Triệu Văn Đình, bản thân lại mang theo Hạng Noãn đi ở phía trước.
Triệu Văn Đình đành phải đỡ người đi theo, một bên nhận điện thoại.
Cả một đoạn đường từ trong quán bar tới bãi đỗ xe bên cạnh quán bar, chỉ nghe thấy giọng anh ta rít gào với người trong điện thoại.
"Cái gì, tại sao lại khóa chương nữa, lão tử lại không viết lái xe."
Biên tập ở đầu bên kia điện thoại nói: "Đúng là không phải việc lái xe, nhưng là nam chính muốn sờ ngực nữ chính, ngực là ở dưới cổ, mà dưới cổ thì không thể miêu tả được đâu đại thần à."
Triệu Văn Đình nắm di động, rống lên: "Biết rồi!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Triệu Văn Đình cực kỳ ủy khuất, tức giận đến muốn mắng người.
Ôn Hàn quay đầu nói một câu: "Cậu ủy khuất cái gì, người nên ủy khuất nhất chính là nam chính trong sách của cậu, ngay cả ngực của người phụ nữ mình thích cũng không chạm vào được."
Ôn Hàn lái xe đưa Hạng Noãn cùng Đào Hủy Hủy về nhà, Triệu Văn Đình cũng không có tâm tình vào quán bar chơi, anh ta gục đầu xuống, đi về nhà sửa bản thảo.
Ngày hôm sau, Đào Hủy Hủy tỉnh rượu, câu đầu tiên nói chính là: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy tên bạn trai cũ kia, hình như hắn ta đang tìm người trong quán bar, cuối cùng lại ra ngoài cùng với một người phụ nữ mặc váy hai dây màu đen."
Váy hai dây màu đen, trong đầu Hạng Noãn lập tức nhớ tới Diệp Lâm Chi.
Nhưng không phải cô ta rất thích Ôn Hàn sao? Hay là cô đã nghĩ sai.
Đào Hủy Hủy rửa mặt xong, từ trong toilet bước ra, sắc mặt cô ấy thoạt nhìn cũng không tệ lắm, so với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như ngày hôm qua thì tốt hơn nhiều.
"Cái người hôm qua đỡ tôi là ai vậy, sao tôi lại thấy có chút quen mắt, đúng rồi, người đàn ông đó không chiếm tiện nghi của tôi chứ?"
Hạng Noãn cười đáp: "Là Văn Đình cư sĩ, tôi chỉ thấy cậu chiếm tiện nghi của người ta."
Đào Hủy Hủy chấn kinh một lát, vừa thoa kem dưỡng da vừa nói: "Ngày hôm qua, đại thần nhà tôi cũng ở quán bar phải không?"
Hạng Noãn gật đầu.
Đào Hủy Hủy quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Noãn một cái: "Vậy tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Hạng Noãn: "Không ở đây thì ở đâu?"
Đào Hủy Hủy: "Đương nhiên là ở trên giường của đại thần."
Hạng Noãn: "Cậu bán bạn thân như vậy mà coi được sao?"
Đào Hủy Hủy cười: "Lần nào hai người gặp nhau cũng như sao hỏa đụng địa cầu vậy, tuy nói là trước mặt người khác hai người không có một cái động tác tiếp xúc cơ thể nào nhưng mà không khí ái muội của hai người lại làm người khác kích động như thể hai người có thể tùy lúc tùy chỗ mà trình diễn cái loại tiết mục như phim AV vậy."
Hạng Noãn thấy cô ấy còn có thể nói giỡn, trong lòng yên tâm không ít.
Đào Hủy Hủy ngồi ở bên cạnh Hạng Noãn: "Chuyện quá khứ đã qua rồi thì thôi, nhìn về phía tương lai thôi." Là đang nói cho Hạng Noãn nghe, cũng đang nói cho bản thân cô ấy nghe.
Hạng Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trên cửa sổ, sáng ngời ấm áp.
Cô lấy di động ra, gửi một cái tin nhắn cho Ôn Hàn: "Buổi sáng tốt lành."
Ôn Hàn lấy quần áo từ trong túi hành lý nhét vào vali, lại từ tủ quần áo cầm thêm vài món ra, cũng thả vào.
Nguyên bản anh chỉ tính toán đến nhà cô ở ba bốn ngày cho đỡ nghiện, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của cô, anh đã biết.
Anh sợ là sẽ không thể rời khỏi chỗ của cô.
Hai ngày ở chung lúc trước là vì công việc, hơn nữa khi đó giữa hai người vẫn còn tồn tại hiểu lầm khá sâu, ngay cả cửa phòng ngủ của cô anh còn chưa bước qua được.
Anh nhìn màn hình di động vài lần.
Anh không muốn cách một cái di động mà chúc buổi sáng tốt lành, anh muốn sáng sớm mỗi ngày khi thức dậy, cô sẽ nhìn anh và nói.
Buổi sáng tốt lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...