Đại Thần Gả Cho Chị Được Không Full

"Ngươi là Hắc Vu nữ! Ngươi vừa làm gì?" - Gia Mẫn đang cố gắng đánh những con bươm bướm bay đến, nhưng chúng nó giống như là ảo giác vậy. Tất cả đều trong suốt, có thể nhìn xuyên qua cơ thể chúng.

"Ta nghe được những gì trong lòng cô bé đang nghĩ, một mình rất cô đơn phải không? Vậy thì, để ta tìm thêm người đến chơi với cô bé! Ha ha ha ~~~~~" - Hắc Vu nữ cười lớn. Người này khác với cô gái dùng lửa lúc trước, cô ta có thể đọc được suy nghĩ, còn có thể hạ chú nguyền rủa.

Hắc Vu nữ cầm rất nhiều hình nhân nhỏ bằng giấy, trong miệng thì thầm, những người giấy đó lập tức bay tới chỗ Gia Mẫn.

Sư Quả cảm thấy những nơi bị bươm bướm xuyên qua, có cảm giác rất lạ, cả người khô nóng, dục vọng tự nhiên mãnh liệt làm cơ thể rạo rực, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ. Cô bé chỉ biết, hình như có người đang đi tới, chứ không biết là ai.

"Coi thường ta, người chết chính là ngươi!" - Gia Mẫn cắn răng hét lên, hàm răng bắt đầu sắc bén hơn, chín cái đuôi Hồ Ly mọc ra.

Gia Mẫn dùng lửa hủy pháp trận dưới chân, thân thể tự do. Mặc dù có một cảm giác rất khó tả, vẫn không nhìn rõ những người đang đi tới, nhưng cứ đốt sạch là được. Hình nhân bằng giấy chưa kịp chạm vào Gia Mẫn, thì đã bị cô bé đốt cháy thành tro.

"Đáng ghét, dám đốt những thứ đã ta cực khổ làm ra. Ta sẽ trừng phạt cô bé."

Trong chớp mắt, Hắc Vu nữ đi tới trước mặt Gia Mẫn, vung tay ném cô bé xuống đất. Gia Mẫn chưa kịp đứng lên, thì cô ta đã dùng con rối đánh tới. Cô bé không thể nhìn rõ vị trí của đối phương, bởi vì cô ta di chuyển quá nhanh. Nhưng bị người ta điều khiển cũng dễ điên lắm, Gia Mẫn dùng chín cái đuôi Hồ Ly đánh tứ phía. Hắc Vu nữ lo né, không rảnh đánh trả.

Gia Mẫn đánh trúng cô ta một cái, vì dính chú nguyền rủa nên cô bé đã mất khá nhiều linh lực, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Tâm Gia Mẫn không tịnh, lại tu hành chưa đủ, mặc dù vừa sinh ra đã thừa kế sức mạnh to lớn, nhưng ngoại trừ lần đánh nhau với Ngu Thư Hân, thì cô bé chưa hề tu hành thật sự. Trong cơ thể Gia Mẫn có một nửa là Hồ tộc, chú nguyền rủa quá mạnh, làm cơ thể thúc giục biến đổi, nên không thể chiến đấu liên tục.

Nếu như không nhanh kết thúc, Gia Mẫn sẽ không thể chống đỡ được lâu. Cô bé cắn răng, chín cái đuôi dấy lên Hỏa Hồ, tấn công tới tấp. Cô bé bắn một quả cầu lửa lên trời, quả cầu bắn ra bốn phía, tạo một đám lửa rất lớn. Làm xong, Gia Mẫn cũng hết sức, nằm xuống đất, co quắp.

Cơ thể Gia Mẫn giống như đang bốc cháy, không thể suy nghĩ được gì. Ai cũng được, làm ơn nhanh đến cứu cô bé đi. Gia Mẫn mơ hồ, đưa tay về phía trước.


"Hết sức rồi hả? Thật là làm ta sợ đấy!" - Hắc Vu nữ thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực. Lúc nảy nàng tránh xa phạm vi tấn công của Gia Mẫn, nên không mất một sợi tóc.

"Ngươi không đủ tư cách chạm vào cô bé."

"Ai?"

Hắc Vu nữ chưa kịp nhìn thấy người, đã bị vây bởi một vũng nước, nói đúng hơn là cô đang bị nhốt trong quả cầu nước, cô không thể động đậy, hay làm bất cứ chuyện gì được. Nhìn xuyên qua làn nước lay động, mơ hồ nhìn thấy một người con gái đứng trước mặt, rồi quả cầu nước từ từ thu nhỏ lại. Cơ thể Hắc Vu nữ bị nó ép chặt, đau đến mức hét lên, cuối cùng sau tiếng kêu thảm thiết chẳng có gì xảy ra. Mọi thứ đều biến thành một viên ngọc trong suốt, rơi xuống tay người con gái ấy.

Gia Mẫn lờ mờ nhìn thấy ai đó đi tới trước mặt mình, người đó ngồi xuống, hình như là đưa tay ra. Gia Mẫn không giữ được lí trí, không thèm nghĩ liền nhào tới, chạm vào da thịt lạnh lẽo của người đó thật thoải mái, rồi cứ vậy hôn lên môi người đó.

Thân là Thủy Thần phương Bắc, Tôn Nhuế chưa từng nghĩ đến, nàng sẽ bị một cô bé cưỡng hôn. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Tôn Nhuế vẫn dứt khoát dùng trán dựa vào trán, một luồng khí lạnh lẽo truyền sang người Gia Mẫn. Cuối cùng, cơ thể nóng rực kia, cảm giác bứt rứt kia đã được hóa giải, Gia Mẫn ngất xỉu.

Tôn Nhuế giơ tay, giải trừ kết giới, ôm lấy Gia Mẫn biến mất.

Vì xung quanh quá ồn ào, nên làm Gia Mẫn tỉnh giấc.

"Lâm Phàm anh bình tĩnh!" - Một anh chàng cao lớn, tướng mạo sáng chói như mặt trời, đang muốn khóc liều mạng ôm chặt một anh chàng đẹp trai khác, tay đang cầm kiếm.

"Anh đang rất bình tĩnh, em chỉ cần buông anh ra, để anh mần thịt cô ta là được." - Người cầm bạch kiếm mặc dù đang cười, nhưng bàn tay nổi đầy gân xanh, đấy là bình tĩnh sao?

"Thần tiên đánh nhau sẽ bị phạt!"


"Bị phạt anh cũng phải làm thịt cô ta!"

"Mấy người ồn ào cái gì thế?" - Gia Mẫn ngồi dậy, vỗ vỗ đầu. Bọn họ cãi nhau um sùm, muốn ngủ tiếp cũng không được.

Lâm Phàm nhìn thấy con gái đã tỉnh, tạm thời thu kiếm lại, ngồi kế bên Gia Mẫn để kiểm tra, sau đó lo lắng hỏi: "Mẫn Nhi, con nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Bị cha hỏi, Gia Mẫn lúc này mới sực tỉnh, cô bé còn không biết tại sao về được nhà. Cô bé đụng với Hắc Vu nữ, rồi bị dính chú nguyền rủa, tiếp theo thì mọi chuyện càng lúc càng mơ hồ. Cô bé chỉ lờ mờ nhớ được, trước khi hôn mê có ai đó đến gần mình thôi.

"Con nhớ hình như có người đối với con.........." - Gia Mẫn nhớ lại trước khi hôn mê, hình như đã hôn hít ai đó, lập tức đỏ mặt che miệng lại.

Lâm Phàm nhìn thấy phản ứng của con gái, lửa giận lập tức bùng lên, lần nữa cầm kiếm đâm thẳng vào Tôn Nhuế.

"Ngươi còn dám nói không có"

Vài giờ trước, Lâm Phàm cảm ứng được con gái xảy ra chuyện, thì Tôn Nhuế đã ôm Gia Mẫn xuất hiện trước cửa nhà Dụ Ngôn. Không cần hỏi tại sao Tôn Nhuế lại ôm Gia Mẫn xuất hiện, nhưng Lâm Phàm đã biết Gia Mẫn trúng chú nguyền rủa loại gì. Bây giờ, chú nguyền rủa đã hết, nhưng con gái lại được ôm về, nhất thời cảm thấy đứa con gái ngây thơ của mình bị người khác chà đạp, nên Lâm Phàm rút kiếm muốn giết người.

"Lâm Phàm Hồ Tiên, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ dùng pháp lực để giải trừ chú nguyền rủa trên người cô bé, chứ không làm gì khác." - Tôn Nhuế từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh. Lâm Phàm trước đây cũng là người rất bình tĩnh, nhưng từ khi có con tâm trạng lại dễ bị lung lay.

"Mẫn Nhi, con có thấy chỗ nào không khỏe không?" - Lâm Phàm vẫn chưa yên tâm, xác nhận lại."


"Dạ, không có!" - Là Gia Mẫn chủ động hôn người ta, nên đâu phải người ta vô lễ với cô bé. Trong lòng Gia Mẫn trăn trở vô số lần, tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy? Điều là tại Hắc Vu nữ chết tiệt kia, mất mặt chết rồi. Tại sao trùng hợp lại là chị gái "đẹp trai" này cứu mình chứ? Là duyên phận phải không? Chắc chắn là vậy rồi.

Lâm Phàm nhìn mặt con gái càng lúc càng đỏ, vẫn cảm thấy chuyện rất khả nghi, Lục Kha Nhiên thì đứng một bên bóp trán. Thật ra, lúc Tôn Nhuế ôm Gia Mẫn về, Lục Kha Nhiên đã dùng Hồi Ức thuật lên người cô ta để xem tình hình, chưa kịp nói rõ với Lâm Phàm, thì anh ấy cứ nhất định Tôn Nhuế lợi dụng Gia Mẫn, liền muốn chém người ta.

Con gái của họ cũng đã đến tuổi biết yêu rồi, aiz.....thân là cha, cũng không nỡ. Nhưng khi nhìn phản ứng của con gái, hình như con gái rất thích người ta. Lục Kha Nhiên cảm thấy nên cùng Lâm Phàm xem Tôn Nhuế là kẻ thù.

Tôn Nhuế không hiểu, nhìn Lục Kha Nhiên lúc nãy ra sức ngăn cản Lâm Phàm, thì bây giờ cũng có ánh mắt, [Ngươi dám chà đạp con gái ta, nên xuống Địa Ngục]. Đúng là không hiểu nổi, mấy người trong nhà này muốn cái gì.

"Ai tới nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao ngươi ở đây?" - Triệu Tiểu Đường ngồi xuống, đợi người ta trả lời.

"Mẫn Nhi, em không sao chứ?" - Ngu Thư Hân vừa vào cửa, đã chạy đến xem tình hình của Gia Mẫn.

Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân cùng nhận được điện thoại của Đới Manh, cùng về nhà một lúc. Nhìn mấy người trong phòng, Tiểu Đường không biết có chuyện gì, đặc biệt là Tôn Nhuế, không phải cô ta với đứa em gái khó ưa kia đi làm nhiệm vụ bí mật gì đó sao? Gia Mẫn có chuyện, tại sao cô ta lại có mặt ở đây?

"Vừa tan học, em gặp Hắc Vu nữ. Cũng may Nhuế Ca đã cứu em." - Gia Mẫn nhỏ nhẹ nói.

"Cái gì? Nhuế Ca?" x3

Lâm Phàm, Lục Kha Nhiên, Triệu Tiểu Đường ba người đồng thanh.

Cô gái e thẹn kia là ai??? Mau trả lại Gia Mẫn đáng yêu, hoạt bát cho chúng tôi!

"Vậy em có bị thương không?" - Ngu Thư Hân thấy phản ứng của Gia Mẫn không có gì lạ. Gia Mẫn đã nói thích Tôn Nhuế mà, trước mặt người mình thích, phản ứng như thế là bình thường không phải sao?

Gia Mẫn cũng chỉ nói: "Không có, bởi vì Nhuế Ca xuất hiện đúng lúc." - Sau đó, Gia Mẫn nói nhỏ vào tai Ngu Thư Hân cái gì đó, rồi hai người cùng nhau cười. Ba vị phụ huynh lại lần nữa dùng ánh mắt muốn giết người, nhìn Tôn Nhuế.


"Này này, ca cái gì mà ca, người ta lớn hơn cháu nhiều đó, phải gọi là bác Thủy. Cô ta còn sinh trước cả cô đó! Tôn Nhuế, ra tay với trẻ em vị thành niên, không phải phạm thiên quy sao? Ngươi tốt nhất đừng có mấy cái ý nghĩ biến thái đó."

"Tôi không nghĩ gì cả, chỉ là đúng lúc cứu Gia Mẫn tiểu thư đây thôi."

"Làm gì mà đúng lúc vậy hả? Đi bộ ngang qua, đúng lúc nhìn thấy? Có trùng hợp thế không?" - Triệu Tiểu Đường vẫn nghi ngờ sự xuất hiện của Tôn Nhuế. Lúc trước không biết cô ta với em gái hạ phàm làm gì, hiện tại càng lúc càng khả nghi.

"Tin hay không là tùy cô. Đây là Hắc Vu nữ đó, tôi giao lại cho cô, muốn làm gì thì tùy." - Tôn Nhuế lấy ra viên ngọc trong suốt, ném cho Tiểu Đường rồi bỏ đi.

Gia Mẫn nhìn thấy Tôn Nhuế đi ra ngoài, lập tức xuống giường chạy theo. Lâm Phàm muốn cản, nhưng bị Lục Kha Nhiên ngăn lại. Con gái là con của người ta!

"Chờ một chút!" - Gia Mẫn gọi Tôn Nhuế lại, trái tim cô bé đập thình thịch. Cũng chả biết, tại sao lại gọi người ta lại.

"Làm sao?" - Tôn Nhuế nghi ngờ nhìn Gia Mẫn.

"Cám ơn chị đã cứu em, còn có.....lúc...lúc đó bởi vì em trúng chú nguyền rủa, nên mới..........." - Gia Mẫn thấy khó nói, mặt cũng nóng lên.

"Không cần cám ơn. Nhưng xem ra, cha của cô bé vẫn nghĩ là tôi lợi dụng."

Tôn Nhuế vẫn ôn hòa, cười cợt, bỏ đi. Gia Mẫn đứng đó, do dự không biết có nên gọi người ta ở lại hay không.

"Chị, chị sẽ không tin lời lão già say Nguyệt Lão đó chứ?" - Cát Hâm Di đứng trước cửa, nhìn Tôn Nhuế vừa đi ra nói.

"Chỉ là tò mò thôi, cũng không xem là thật."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận