Dung Giản nói là làm, Đường Viên lại bị anh lật qua, dùng một tư thế khác phá hủy một lần nữa.
"Em thích tư thế này không?" Giọng nói của Dung Giản trầm thấp, cực kỳ nghiêm túc hỏi cô.
Đường Viên không nói lời nào, cô không dám không thích, bởi vì cô thật sự không chịu nổi lần tiếp theo!
"Hả?" Ngón tay khớp xương rõ ràng của Dung Giản siết chặt eo của cô, ham muốn của anh rất cao, lại rất có tinh thần tìm tòi nghiên cứu, rất có thể nếu cô nói không thích anh sẽ tiếp tục thay đổi một tư thế khác đấy.
Đường Viên chôn mặt ở trong cánh tay, mẹ ơi, sao cô nói ra được chứ!
"Vâng." Đường Viên lung tung gật đầu một cái, hít sâu một hơi, há miệng, thậm chí chỉ phát ra một âm tiết cũng đều cảm thấy trên mặt nóng lên, cô hắng giọng: "Có, ừ, thích."
Thật ra thì lần này tốt hơn nhiều rồi, ít nhất Đường Viên không cảm giác trên người cô nơi này đau nơi đó cũng đau, rất đau rất đau nữa.
Nhưng bắp đùi của cô vẫn là đau nhất, đau giống như là bị giấy ráp mài xước.
Rõ ràng ban đầu cô vì viết cảnh nóng mà đã cùng Cố Cầu Cầu cùng nhau đi xem phim, các em gái trong đó nhìn đều rất thoải mái mà!
Sao đến lượt cô thì lại đau như vậy!
Đường Viên đột nhiên nghĩ tới một từ —— khí, to, sống, mảnh vụn!
Cô giơ tay lên bưng kín mặt, không thể nghĩ nam thần của cô như vậy được.
Nam thần của cô nghiêm túc như vậy, lúc nghiêm túc đều vô cùng hấp dẫn như thế!
.
.
.
.
.
Sau khi tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thoải mái, khuôn mặt tròn mập mạp của Đường Viên bị hơi nước hấp hơi trong trắng nhuộm hồng, giống như một quả mật đào tươi mới xinh đẹp nhúng nước.
Thoạt nhìn cô giống như là ngủ thiếp đi, Dung Giản không nhịn được đưa tay bấm gương mặt của cô một cái, còn cong ngón trỏ lên búng xuống.
Đường Viên đang nằm ngửa lập tức nghiêng mặt sang bên cười híp mắt nhìn anh, vui vẻ nói: "Đến lượt anh nhìn lén em rồi!"
Dung Giản ừ một tiếng, thật ra thì đã đến lượt anh từ lâu rồi.
Vừa mệt lại đau, Đường Viên rất nhanh đã lật người, chui vào trong ngực Dung Giản, gối lên cánh tay của anh ngủ thiếp đi.
.
.
.
.
.
Bịch đường đã hơn bảy tháng rồi.
Gần đây công việc của Dung Giản không tính là rất nhiều, có thể giải quyết bằng họp video, trong khoảng thời gian nhàn rỗi, anh bắt đầu dạy Bịch đường nói chuyện.
Dung Giản một tay ôm Bịch đường, một tay cầm sữa chuối mà Bịch đường thích nhất, còn độc ác quơ quơ trước mắt bé.
Bịch đường lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giương mắt nhìn bình sữa của bé chuyển động.
"Bịch đường."
Dung Giản hắng giọng: "Gọi ba."
Bịch đường trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
Quá nhanh à? Dung Giản nhớ trước kia Dung Ngự nói anh khi còn bé tám tháng đã biết gọi ba¬ba, là bảo bối của anh và Đường Viên, Bịch đường phải trò giỏi hơn thầy mới đúng chứ.
Dung Giản cực kỳ kiên nhẫn: "Gọi ba, b-a-b-a"
Bịch đường vung cánh tay mập mạp như ngó sen: "A a!"
Dung Giản nâng trán: "Con gọi mẹ cũng được, m-a-m-a."
Bịch đường lắc lư đầu: "A a!"
Dung Giản đưa bình sữa chuối đến bên miệng bé, Bịch đường mới vừa mở to miệng nhỏ anh lập tức nhấc bình sữa lên: "Nói."
Bịch đường nghiêng đầu, lần này dứt khoát ngau cả một âm tiết cũng không phát ra.
Dung Giản chưa từng cảm nhận được cảm giác thất bại mãnh liệt như vậy, anh cất sách giáo dục trẻ em, thu hồi bình sữa thơm ngát, dù bỏ đi cũng không muốn cho con trai ngốc uống.
Bịch đường lập tức lã chã chực khóc rồi.
"Có phải con bị ngốc không?" Dung Giản chọc gò má mập mạp của Bịch đường một cái.
"Ô ô ô.
.
.
.
.
." Bịch đường uất ức khóc.
Dung Giản dạy Bịch đường bảy ngày, hiện tại Bịch đường chỉ có thể nghe hiểu và có phản ứng với ba từ ——"Bịch đường", "Ăn" và "Bàn Bàn".
Dung Giản nói "Bịch đường", Bịch đường sẽ ngẩng đầu nhìn anh; nói "Ăn", Bịch đường sẽ vỗ tay dậm chân, mở miệng nhỏ a a gọi; nói "Bàn Bàn", Bịch đường lập tức nhìn đông nhìn tây tìm mẹ, thấy Đường Viên thì lúc lắc đầu.
Trừ những thứ đó ra, cái gì Bịch đường cũng không biết nói.
Buổi tối Đường Viên làm bài tập xong lập tức nhìn thấy Dung Giản đang ngồi trên ghế sa lon xem một quyển sách hoa hoa lá lá.
Cô chạy đến sau lưng anh thò đầu ra nhìn trộm —— khi cảm xúc của trẻ em dâng cao thì phải dịu dàng, dùng hình dáng khoa trương của miệng khi phát âm để dạy trẻ nhỏ phát âm, lúc trao đổi với con nít phải tràn ngập tình yêu.
Dịu dàng, khoa trương, tràn ngập tình yêu.
.
.
.
.
.
Ba từ này!
Đường Viên không nhịn được cười ra tiếng, cô không thể nào tưởng tượng được Dung Giản lại có cái bộ dáng này.
"Em dạy con nhé?" Dung Giản khép sách lại, từ trên ghế salon đứng dậy.
"Được!" Đường Viên đồng ý rất sảng khoái, cô nhận lấy sách giáo dục trẻ em trong tay Dung Giản và một quyển chuyện cổ tích kể trước lúc ngủ bằng bìa cứng khác, đợi chút, chuyện cổ tích kể trước lúc ngủ? Bịch đường có thể nghe hiểu ư?
Cho dù cảm thấy con trai ngốc nhà cô sẽ không nghe hiểu, nhưng trước khi ngủ Đường Viên vẫn cầm cuốn truyện đọc cho Bịch đường nghe.
Lúc cô đọc chuyện cổ tích cho Bịch đường nghe, Dung Giản an vị trên sofa lớn trong phòng trẻ, một tay khoác lên trên thành ghế, một tay cầm điện thoại di động không biết đang bận rộn cái gì.
Đường Viên hắng giọng, vừa nghĩ tới Dung Giản cũng đang nghe, cô lập tức vừa khẩn trương lại xấu hổ: "Đại bạch thỏ nói với sói xám lớn, ‘Tôi thật sự thích cậu!’"
Cô khép cuốn truyện lại, có loại cảm giác xấu hổ nhàn nhạt.
Cho dù rất xấu hổ, nhưng hằng đêm Đường Viên vẫn sẽ tới đọc truyện cho Bịch đường nghe, vậy mà cũng không có tác dụng gì, Bịch đường vẫn không nói chuyện, cũng không có bất kỳ dấu hiệu muốn nói chuyện nào.
Gần đây Bịch đường càng ngày càng bò giỏi rồi, còn tự mình tìm được người bạn chơi mới, mỗi ngày thừa dịp Dung Giản không chú ý bé lập tức cõng khỉ con của mình, dùng cả tay chân bò theo sát người máy dọn nhà của Dung Giản.
Bịch đường còn chưa học nói, Đường Viên đã học đủ học phần và có thể trở về nước trước.
Cô từ phía Khánh Nguyên Đại Quân nơi đó biết được giáo sư Đường ngã bệnh, mấy ngày trước mới vừa làm một cuộc tiểu phẫu, giờ đã không sao rồi.
Đường Viên muốn trở về nước ở bên cạnh giáo sư Đường qua mùa xuân, nhưng Bịch đường lại quá nhỏ, bé mới được chín tháng, ngồi 16 giờ bay sẽ rất khó chịu.
Cuối cùng Dung Giản quyết định không dẫn theo Bịch đường.
Chờ bọn họ qua hết mùa xuân trở lại, ở chỗ này với Bịch đường một thời gian, khi Bịch đường hơn một tuổi mới dẫn bé cùng nhau trở về nước.
Rất nhanh, ngày rời đi đã đến.
Cửa an ninh.
Lê Họa ôm Bịch đường, giữ lấy cánh tay nhỏ dạy bé phất tay với Đường Viên một cái.
Bịch đường yên lặng tựa vào trong ngực Lê Họa, dịu ngoan như con cún nhỏ.
Cho đến khi Đường Viên và Dung Giản xoay người đi vào trong cửa an ninh, Bịch đường mới khóc ra tiếng, bé bật khóc thét lên, từng giọt nước mắt lớn tí tách rơi xuống, thân thể nhỏ bé còn nhoài về trước.
Bị Lê Họa ôm, Bịch đường còn liều mạng vươn tay về phía Đường Viên: "A ô.
.
.
.
.
.
Gào khóc!"
Dung Giản một tay kéo rương hành lý, một tay kéo Đường Viên đi thẳng tới cửa an ninh.
"Ô ô ô ô.
.
.
.
.
." Bịch đường liều mạng hướng thân thể ra phía ngoài, khóc đến kinh thiên động địa.
Hai cái tay của bé lung tung xoa nước mắt, tiếng khóc vang dội, hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, Bịch đường vươn tay ra, nghẹn ngào: "Mama!"
Nghe được âm thanh ma¬ma non nớt kia, Đường Viên lập tức ngây ngẩn cả người.
Bịch đường? Cô rút tay ra, nhanh chóng chạy về ôm Bịch đường đã khóc đến trên gương mặt gần như đều là nước mắt ươn ướt.
Bịch đường khóc đến khàn giọng, hai cánh tay nhỏ bé siết thật chặt ngón tay của cô, nằm ở trên vai của cô run rẩy, im lặng khóc, cực kỳ đáng thương.
"Bịch đường, con gọi một tiếng nữa đi." Đường Viên đưa tay lau gương mặt ướt nhẹp của bé, lại hôn gò má của Bịch đường một cái.
Bịch đường chu môi, lần này thế nào cũng không chịu gọi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...