Edit: Thanh Hưng
"Cô nghĩ nhiều rồi."
Đường Viên nghe thấy Dung Giản tỉnh táo ngắt lời Tống Dư Ca.
"Em không có! Em không nghĩ nhiều! Trước đây chúng ta rất tốt." Âm thanh Tống Dư Ca mang theo giọng mũi nặng nề, giống như là một giây kế tiếp sẽ lập tức khóc lên: "Anh đừng giận em có được hay không, khi đó ba em cố ý muốn dẫn em ra nước ngoài, em không có cách nào."
"Nhưng tại sao anh không đợi em." Tống Dư Ca giống như là sắp khóc, cô ta mang theo nức nở rõ ràng tự thuyết tự thoại nói: "Tại sao anh lại kết hôn với cô ấy?"
"Các người là tình một đêm, hay là do cô ấy mang thai nên anh phải phụ trách?"
Nghe đến đó, trái tim Đường Viên chìm xuống, nắm chặt tay giữ 1 góc màn thủy tinh.
Lần trước Tống Dư Ca cũng nói như vậy rồi, nhưng thật ra cô cũng không để trong lòng.
Dù sao tự cô cũng biết rõ đáp án.
Nhưng, bây giờ cô giống như một thí sinh trong một cuộc thi tại chỗ biết rõ trong lòng rằng mình phát huy không tốt nhất định sẽ thi rớt.
Người khác thuận miệng hỏi thăm một tiếng "Cậu thi thế nào?" cùng với người khác ở trước mặt cô, đăng nhập vào hệ thống cuộc thi giúp cô tra thành tích chắc chắn không giống nhau.
Trước lúc thành tích hiện ra trước mặt cô, cô đều sẽ ôm một tia hy vọng xa vời.
Dung Giản không lên tiếng.
Rõ ràng chỉ là mấy giây trầm mặc, Đường Viên lại cảm thấy một giây như một năm.
Bàn tay nắm góc tường của cô trượt một cái, mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đều là mồ hôi.
"Thật xin lỗi, ban đầu lúc anh thống khổ nhất em lại không thể ở bên cạnh anh.
Dung Giản, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa hay không......"
Đường Viên cẩn thận từng li từng tí tựa vào vách tường thò đầu ra, lại thấy Tống Dư Ca đứng sau lưng Dung Giản đột nhiên đi về phía trước mấy bước, đưa tay muốn ôm Dung Giản.
"Không được nhúc nhích!" Đường Viên lập tức từ sau bức tường nhảy ra, hô to một tiếng về phía Tống Dư Ca.
Tống Dư Ca bị cô dọa sợ hết hồn sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn Đường Viên giống như một cơn gió lốc quét qua, trước cô ta một bước ôm lấy Dung Giản từ phía sau.
Tống Dư Ca: "......"
Đường Viên ôm còn đặc biệt chặt, Dung Giản cúi đầu nhìn về phía ngón tay giao nhau của cô, cô dùng sức tới mức ngón tay cũng trắng bệch.
Đường Viên vùi mặt ở trên lưng của Dung Giản, bởi vì dán chặt lên âm thanh của cô có chút buồn buồn: "Em không muốn ca hát nữa, Dung Giản, chúng ta về nhà đi."
Tống Dư Ca đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Dung Giản không quay đầu lại dời đi mà thất thanh khóc lên.
Đường Viên và Dung Giản đều tự lái xe tới, cuối cùng cô lên xe Dung Giản, để xe mình lại bãi đậu xe.
Trên đường về nhà, Đường Viên suy nghĩ thật lâu.
Trong lòng cô ngứa ngáy giống như có rất nhiều con sâu nhỏ bò qua bò lại.
Lời nói mấy ngày trước của Tống Dư Ca, Đường Viên chỉ cho là thị uy nửa thật nửa giả, nhưng lời nói tối nay của Tống Dư Ca và Dung Giản đã khơi lên lòng hiếu kỳ cực đại của cô.
Trừ thầm mến vẫn không nói ra miệng mấy năm này, Đường Viên luôn luôn là một người trong lòng không giấu được chuyện.
Cô thật sự rất muốn biết rõ chuyện của Dung Giản và Tống Dư Ca, không muốn tự mình suy nghĩ lung tung.
Nhưng xem ra tâm trạng Dung Giản đặc biệt kém.
Đường Viên suy nghĩ một chút, sau đó gửi tin nhắn lên nhóm wechat của phòng ký túc xá bọn họ.
Đường Đôn Nhi: gọi Cố Cầu Cầu, gọi Cố Cầu Cầu!
Cố Cầu Cầu: Hả?
Đường Đôn Nhi: Tớ hỏi cậu một vấn đề nha, nếu như bạn gái tin đồn của Lâm Mặc, nói với cậu vài lời.....!Khiêu khích, liệu cậu có để ý tới không......
Cố Cầu Cầu: Khiêu khích tớ? Tớ làm sao có thể không để ý!
Cố Cầu Cầu: Cậu đúng là bánh da mỏng nhân lớn!
Đường Đôn Nhi: Cậu là đang nói tớ mập sao?
Thúc thúc ta là An Ngưng: Cậu ấy đang nói cậu là cái bánh bao, bánh bao!
Cố Cầu Cầu: Đúng thế, thôi, cậu nói tiếp đi!
Đường Viên ngượng ngùng đánh lại ví dụ, sau đó cô trực tiếp khái quát lại nội dung câu nói mới vừa rồi của Tống Dư Ca gửi cho Cố Ly, rất nhanh Cố Cầu Cầu đã trả lời cô——
Cố Cầu Cầu: Cậu hỏi Dung Giản á, trực tiếp hỏi rõ ràng quan hệ giữa anh ta và Tống Dư Ca!
Đến đầu đường, rốt cuộc Đường Viên lấy dũng khí, nhẹ giọng hỏi Dung Giản: "Tống Dư Ca và anh, các người quen biết rất sớm à?"
Khoảng thời gian chờ đèn đỏ, Dung Giản có chút phiền não ấn xuống trán một cái, lạnh giọng nói:
"Anh không muốn nhắc tới cái tên này."
"Ách......" Đường Viên mất mát kéo dài âm thanh, cố gắng đè xuống câu "Tại sao" thiếu chút nữa bật thốt lên.
Cô chuyên tâm nhìn đèn đường một lát, qua thật lâu lại tự an ủi mình: "Chính là, giống như em và Khánh Nguyên Đại Quân sao?" Cô còn cố ý không đề cập tới tên tuổi Tống Dư Ca.
"Em và Hà Khánh Nguyên là quan hệ gì?" Dung Giản lạnh lùng hỏi ngược lại, anh vốn là vừa thấy Tống Dư Ca đã (di.da.l.qy.do) không thể đè ép được tức giận trong lòng, thế mà Đường Viên lại còn nhắc tới Hà Khánh Nguyên, có lẽ ngay cả Đường Viên cũng không tự biết là Hà Khánh Nguyên thích cô rồi.
"Chính là, từ nhỏ cùng nhau......" Đường Viên bẻ bẻ ngón tay, ở trong đầu suy nghĩ tìm từ ngữ chuẩn xác nhất để có thể miêu tả quan hệ của cô và Hà Khánh Nguyên, cô mới nói đến một nửa đã bị Dung Giản không nhịn được cắt đứt.
"Không giống."
Buồng xe lọt vào yên lặng giống như chết.
Đường Viên không nói chuyện nữa.
Dung Giản thấy cô bám hai tay vào cửa sổ xe, xoa mắt một cái.
Anh làm một việc xưa nay chưa từng làm: lúc đang lái xe lại rút một tay ra, vuốt vuốt đầu Đường Viên.
Một đường không lời.
Sau khi đến nhà, Dung Giản trực tiếp tới thư phòng.
Đường Viên tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường giúp Nam An An bọn họ thu hoạch hoa mầu, cho dê bò ăn một lần, đến cuối cùng mí mắt cô cũng bắt đầu đánh nhau, vậy mà cho đến lúc cô ngủ, Dung Giản cũng không trở về phòng ngủ chính.
Sáng ngày hôm sau lúc cô tỉnh ngủ, Dung Giản cũng đã đi làm.
......
Trước khi vào học nghiên cứu sinh một ngày, Đường Viên nhận được điện thoại của Nam An An.
Âm thanh Nam An An nghe đặc biệt vui vẻ: "A Bàn, tớ và Khương Minh hòa hảo rồi!"
"Thật tốt á!" Nam An An vừa nói xong, Đường Viên cũng cảm thấy vui vẻ: "Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học rồi, cậu trở về chưa?"
"Đã về rồi!" Nam An An ở bên kia vui sướng nói: "A Bàn sau khi tựu trường cậu còn ở trường không? Chúng ta có phòng đôi á..., cậu có tiếp tục ở chung với tớ không?"
"Tớ suy nghĩ đã......" Vấn đề này, Đường Viên muốn hỏi Dung Giản một chút, nghiên cứu sinh Tây đại đều ở lại trường, nhưng những môn cần học của nghiên cứu sinh không coi là nhiều, nhà Dung Giản lại rất gần Tây đại.
Nhưng mà, mấy ngày nay Dung Giản rất bận.
Cô đặt chuông báo thức năm giờ sáng muốn dậy bộc (lqd) lộ tài năng làm điểm tâm cho Dung Giản, Dung Giản lại kéo cô về trên giường để cho cô ngủ tiếp.
Dưới tình huống này, cô và Dung Giản luôn không gặp mặt nhau, cũng không thể nói chuyện.
Đường Viên có cảm giác bắt đầu từ đêm đó sau khi Tống Dư Ca xuất hiện trước mặt Dung Giản, rõ ràng có vài thứ giữa cô và Dung Giản đã thay đổi.
Buổi tối Đường Viên ôm gối ôm lớn vùi ở trên ghế sa lon chờ Dung Giản, cô xem xong hai tập phim truyền hình, cũng có chút không mở mắt ra được nữa.
Nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Đường Viên mở khóa màn hình, là tin nhắn riêng trên weibo.
Cô mở ra lập tức nhìn thấy một tấm hình cũ rõ ràng trong album ảnh.
Trong hình, một cô gái xinh đẹp cùng một thiếu niên gầy gò đứng chung một chỗ, tiểu thiếu nữ cười đến mặt mày cong cong.
Người nữ nhất định là Tống Dư Ca, mà tiểu thiếu niên trong hình trên mặt cũng loáng thoáng có bóng dáng Dung Giản, thời điểm đó phải là trước khi Dung Giản lên cấp 3, rõ ràng gầy hơn một chút, vẻ mặt kiêu căng.
Tin nhắn riêng trên weibo sẽ biểu hiện trạng thái đã xem, có lẽ là ý thức được cô đã xem hình, bên kia lại gửi tới nhiều hình hơn.
Rất nhanh, khung chat của Đường Viên đã bị đầy.
Tất cả đều là các loại ảnh chụp chung.
Thơ ca tụng: Cô xem đi, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Thơ ca tụng: Dung Giản không thể nào thích cô, cô đừng mặt dầy bám dính lấy anh ấy nữa.
Đường Viên đếm số lượng ảnh mà Thơ ca tụng gửi cho cô, cô bò dậy đi tới phòng ngủ chụp vài tấm hình, sau đó gửi cho Thơ ca tụng.
Tống Dư Ca đang chờ Đường Viên trả lời, sau khi mấy tấm ảnh nhỏ từ trong khung chat bắn ra, cô ta tức giận đến tay nắm con chuột cũng run rẩy.
Đường Viên gửi cho cô ta (TDC) giấy chứng nhận kết hôn của cô (ĐV) và Dung Giản, chính diện phản diện các góc độ.
Đúng bằng số lượng những bức hình mà cô ta đã gửi đi.
Sau khi cô đáp lại Tống Dư Ca, Tống Dư Ca không tiếp tục gửi hình tới nữa.
Đường Viên uống một ngụm nước ép hoa quả, gần đây không biết cô bị làm sao nữa, rất dễ ngủ, lại còn rất dễ đói.
Dung Giản còn chưa trở lại.
Thân thể Đường Viên trượt xuống một chút, không ngờ lại cứ như thế nằm ở trên ghế sofa ngủ một lát.
Lúc đột nhiên bị tỉnh lại, Đường Viên đứng dậy chạy lên lầu tới thư phòng cùng phòng ngủ chính tìm một lần, Dung Giản không trở lại.
Cô lại chậm rãi trở lại phòng khách, đổi một bộ phim truyền hình khác tiếp tục xem.
Cuối cùng khi ca khúc hết phim vang lên, Đường Viên nghe được tiếng mở cửa.
Cô từ trên ghế salon đứng lên.
Sau khi Dung Giản đi vào thấy cô thì nhíu nhíu mày, anh không ngờ đã trễ thế này mà Đường Viên vẫn còn ở lầu dưới, Dung Giản nới lỏng cà vạt: "Làm sao còn chưa ngủ?"
"Em đang chờ anh mà." Đường Viên dụi mắt, ngáp một cái thật to, nước mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.
"Không cần." Dung Giản nói xong, không khí cũng có chút ngưng trệ.
"Về sau đừng ngủ trễ như thế." Dung Giản đi tới, đưa tay lau đi nước mắt sinh lý ở khóe mắt cô, trong mắt cô còn có tia máu màu đỏ.
Bình thường Đường Viên rất trắng, thức một đêm mắt lại đặc biệt hồng, cả người giống như một con thỏ nhỏ.
Lòng ngón tay anh đặt tại khóe mắt Đường Viên, Đường Viên nháy nháy mắt, ngẩng mặt lên nhìn Dung Giản.
Vẻ mặt Dung Giản hơi mệt mỏi, Đường Viên ngoan ngoãn gật đầu một cái, nắm tay Dung Giản cùng anh lên lầu.
"Mệt à?" Nhìn dáng vẻ híp mắt của cô, thậm chí Dung Giản còn sợ cô nhìn không rõ đường.
Đến cầu thang anh dứt khoát bế Đường Viên lên, dù sao Đường Viên cũng có tiền án ngã lăn trên bậc thang đấy.
Trong khoảnh khắc bay lên trời, Đường Viên vội vàng ôm chặt cổ của Dung Giản.
Cô vùi mặt ở hõm vai Dung Giản, hít sâu một hơi, trên người Dung Giản có mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt, nhẹ nhàng dễ ngửi, Đường Viên dùng sức cọ xát ở vị trí xương quai xanh của anh.
"Đàng hoàng một chút." Dung Giản hắng giọng.
"Dạ."
Đường Viên không nghe lời, còn dùng gò má tròn phúng phính của mình cọ vào hầu kết Dung Giản một cái.
"Không phải em buồn ngủ rồi à?" Dung Giản trầm giọng nói.
"Ừm!" Đường Viên là thật sự muốn ngủ, cô dùng sức gật đầu một cái, cằm từng cái từng cái chạm vào xương quai xanh của anh.
"Ngủ." Dung Giản cúi đầu hôn lên trán Đường Viên một cái.
Đường Viên đưa tay sờ sờ cái trán, cũng nhẹ nhàng hôn môi Dung Giản một cái.
Sau khi thả Đường Viên lên giường đắp kín mền xong, Dung Giản đang muốn đi (di.da.l.qy.do) thư phòng lại cảm giác một góc áo sơ mi của mình bị người kéo lại, anh quay đầu lại, thấy Đường Viên một tay nắm vạt áo của anh, một tay còn lại thì vuốt vuốt mắt.
"Dung Giản, ngày mai em phải đi học rồi!" Đường Viên còn nhớ rõ rằng cô có chuyện muốn nói với Dung Giản.
"Hả?" Dung Giản đứng ở bên giường nhìn cô.
"Ký túc xá của chúng em là phòng đôi, An An cậu ấy ở trường, em muốn......" Đường Viên đang muốn nói cô muốn ở trong nhà, lại nghe được Dung Giản dứt khoát nói ——
"Có thể."
"Hả?" Lần này là Đường Viên.
"Em có thể ở lại trường." Dung Giản nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...