Edit: Thanh Hưng
Rất nhanh, Đường Viên đã quên người tên là Tống Dư Ca này đi.
Sắp khai giảng rồi, cô vội vàng giảm cân.
Đường Viên cũng không biết cô làm sao, giảm cân giống như tiến vào trong thời kỳ truyền thuyết, rõ ràng buổi tối mỗi ngày đều chạy bộ trên máy chạy bộ nửa giờ, nhưng thể trọng lại không giảm xuống chút nào.
Buổi sáng cô đi siêu thị mua nước hoa quả và sữa chua, trên đường về vừa lúc đi ngang qua một phòng Gym mới mở.
Đường Viên không nhịn được đi vào làm thẻ năm, tiểu ca Gym còn đưa cho cô thẻ vip với thầy dạy riêng.
Buổi tối Đường Viên nhao nhao muốn thử, thay áo cộc tay và quần cộc tới phòng Gym.
Đối với máy tập thể dục, hiểu biết của cô chỉ giới hạn ở những thứ đã được giảng giải trên lớp kia, nghe thầy dạy cho cô nhất nhất giới thiệu cách dùng của những dụng cụ kỳ kỳ quái quái này cùng với chức năng của chúng còn cảm thấy rất mới lạ.
Thầy dạy dẫn đường mang cô đi làm quen lại lần nữa tất cả các khu vực trong phòng Gym, đang đi thì điện thoại di động của Đường Viên reo lên, cô quơ quơ điện thoại di động về phía thầy dạy, đi tới trước cửa sổ sát đất nhận điện thoại: "A lô?"
"Em ở đâu thế?" Dung Giản bật đèn phòng khách lên, liếc mắt nhìn ghế sa lon trống rỗng, trước đây mỗi lần anh tan việc về cũng đều thấy Đường Viên vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, vừa (di.da.l.qy.do) nghe thấy tiếng bước chân của anh Đường Viên sẽ quay đầu lại cười với anh một cái.
Tiếng nhạc trong phòng tập rất lớn, Đường Viên đi về phía trước mấy bước, đưa tay áp chặt điện thoại di động vui vẻ nói: "Em tới Gym á! Em đã làm thẻ năm, còn được một thầy dạy riêng."
"Ừ, chờ anh." Dung Giản không hiểu sao lại có chút phiền não, anh cúp điện thoại, trực tiếp đi tới phòng Gym gần đây.
Thấy Đường Viên cúp điện thoại, thầy dạy kia rất nhanh đã đi tới, nhiệt tình nói: "Dụng cụ cơ bản cũng đã giới thiệu xong, chúng ta bắt đầu đi." Anh ta nói xong lại chỉ chỉ máy tập thể dục trước mặt, bảo Đường Viên đứng lên trên, sau đó đưa tay giúp cô điều chỉnh tư thế.
Đường Viên mặc chính là áo cộc tay, lông tay thầy dạy trực tiếp dừng lại trên cánh tay cô, cô không dấu vết tránh đi.
Thầy dạy nở nụ cười, không biết là cố ý hay là vô ý, tiến lên một bước lại gần cô, lúc anh ta nói chuyện cũng cách Đường Viên rất gần, nếu như không phải là Đường Viên né đi, thiếu chút nữa thì anh ta đã dính vào trên người cô: "Xấu hổ à?"
Một màn này rơi vào trong mắt Dung Giản thì không phải đơn giản là bắt chuyện nữa rồi, cái tên đàn ông cả người đều là lông giống như con khỉ đó gần như là đang kề tai nói nhỏ với Đường Viên, một cái tay còn không thành thật muốn sờ ngang hông Đường Viên.
Dung Giản bước qua, đứng ở sau lưng khỉ lông vỗ bờ vai của anh ta một cái, trong nháy mắt khỉ lông quay đầu lại kia lập tức nện một đấm lên mặt anh ta.
Anh ra tay vừa chuẩn vừa ngoan, nện một đấm làm cho khỉ lông một thân bắp thịt hoa lá lại không chút phòng bị nào lùi về phía sau mấy bước.
Thầy dạy vô cớ bị người nện cho một đấm vào trên mặt dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, anh ta rất nhanh hùng hùng hổ hổ xông lại phía Dung Giản, sau đó, lại bị Dung Giản một lần nữa quật ngã, ôm bụng bị đạp một cước từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Đường Viên sửng sốt một chút, cô chưa từng thấy Dung Giản như vậy, có công phu cao như vậy, còn mang theo tính công kích mãnh liệt như vậy.
Trên đường cùng nhau về nhà, Dung Giản không lên tiếng.
Đường Viên đá chân chậm rãi đi theo anh trở về, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía gò má Dung Giản.
Trong chốc lát, Dung Giản lại đưa một cái tay ra phía sau, Đường Viên chạy mấy bước lại gần kéo tay của anh, vui sướng đi vào trong nhà.
"Trong nhà có máy chạy bộ." Lúc mở cửa thì Dung Giản đột nhiên mở miệng: "Vậy hay là em thích những thứ máy tập thể hình khác?"
"Không có không có." Đường Viên khoát tay giải thích: "Chỉ là, không ai trông chừng em, một mình em không kiên trì được."
"Ừ."
Cô không ngờ, sau khi lên lầu Dung Giản lại chuyển máy chạy bộ vào thư phòng.
Đường Viên nhìn máy chạy bộ trước cửa sổ sát đất trong thư phòng một cái, lại nhìn Dung Giản một cái.
Dung Giản ngồi ở đằng sau bàn sách, xem đồng hồ, quẳng xuống một câu: "Bây giờ bắt đầu, đi một giờ, anh trông chừng em."
Đường Viên: "......"
Cô trưng ra gương mặt đau khổ mà đi đến máy chạy bộ, lại nhìn Dung Giản một cái.
Trước đây lúc Dung Giản ở thư phòng đọc sách hoặc là làm việc, cô đều không từng tới quấy rầy, dù sao rất nhiều công việc yêu cầu hoàn cảnh cần phải tuyệt đối an tĩnh mới có thể tĩnh tâm mà làm, nhưng......
"Em chạy âm thanh rất lớn á!" Đường Viên vùng vẫy giãy chết, nam thần cầu xin bỏ qua đi, anh cái này là đả thương địch thủ 800 tự hủy 1000 đấy!
"Không sao." Dung Giản không thèm để ý chút nào, anh gõ bàn phím một lát, tìm vài phần kế hoạch tập thể dục sau đó sàng lọc chọn lựa một cách thật tốt, nghiêm túc nói: "Đi nhanh là được rồi, chạy bộ dễ làm đau đầu gối."
Ở trong mắt Dung Giản, Đường Viên tròn vành vạnh cũng rất dễ nhìn, huống chi bây giờ cô tuyệt không mập, chỉ là một chút cũng không gầy mà thôi, căn bản không cần vận động cường độ cao.
Trong thư phòng vốn dĩ an tĩnh lại vang lên tạp âm của máy chạy bộ cùng với tiếng thở dốc của Đường Viên, còn có âm thanh gõ bàn phím của Dung Giản.
Cực kỳ ồn ào, lại cực kỳ ấm áp.
Rất nhanh Đường Viên đã thích ứng được, thậm chí còn thích mỗi tối đi bộ trong thư phòng một giờ, dù sao Dung Giản cũng không chê cô âm thanh lớn, cô vừa có người giám sát lại có nam thần có thể ngắm, thật tốt!
Chỉ là cô vẫn không giảm cân được, một cân cũng không, thật đau lòng.
Nhiều năm như vậy, Đường Viên mắt thấy chính cô từ một mập bảo bảo, lớn lên thành cô gái mập nhỏ, rồi đến mập cô nương, về sau nữa, cô bắt đầu nỗ lực, biến thành Bàn Tử biết bơi, Bàn Tử biết múa bụng, Bàn Tử biết leo núi, cuối cùng, cô biến thành một Bàn Tử đa nghệ.
Đối với chuyện này, ngay cả Dung Giản cũng trăm mối vẫn không có cách giải.
###
Hơn bảy giờ, Dung Giản đi ra khỏi phòng làm việc lại đụng phải Cao Dương, Cao Dương nháy mắt với anh: "Lão đại, buổi tối (lqd) chúng tớ đi ca hát, cậu đi cùng đi! Hạng mục này thật vất vả mới xong xuôi được!"
Dung Giản biết Cao Dương chỉ là muốn tìm anh mời khách, anh vốn chỉ cần đi qua liếc mắt một cái, sau đó kí kết sổ sách là được.
Trên đường đi tới bãi đỗ xe ngầm, Dung Giản lại nhớ tới Đường Viên, anh nhớ Đường Viên thích náo nhiệt, thích ca hát.
Khoảng thời gian này, Dung Giản hoàn toàn phát huy hai chữ "Không thú vị" đến cực hạn, anh bận chuyện hạng mục mới, cũng không có thời gian bồi Đường Viên đi chơi.
Dung Giản mở cửa xe ngồi vào, sau đó gọi điện thoại cho Đường Viên.
Cho đến lúc đi vào phòng, Dung Giản mới phát hiện trong phòng không chỉ có dân kỹ thuật trong công ty bọn anh, mà còn có mấy nữ sinh rất lạ mắt.
Cao Dương ở một bên khuấy động không khí: "Đến đây, đây là lão đại của chúng ta, cậu ta là đến trả tiền cho chúng ta.
Lão đại, đây là các em gái thời gian trước chúng ta mới tuyển, còn đều là đàn em của chúng ta ở Tây đại đấy!"
Dung Giản lễ phép gật đầu với mọi người một cái.
Cao Dương bi thương phát hiện, sau khi Dung Giản xuất hiện, các mỹ nữ hiển nhiên không tỏ vẻ không hào hứng giống buổi chiều mới vừa nghe tin được đi ca hát như vậy nữa, mà hai mắt đều sáng lên.
Một em gái trong đó còn lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, quay về phía màn hình thủy tinh trong KTV thoa lại son môi.
Cao Dương giơ chén, hô một tiếng đứng lên: "Tối nay chính là lúc bọn cẩu độc thân chúng ta cuồng hoan, cạn chén!"
"Các người mới là cẩu độc thân." Dung Giản nhận lấy cái ly, lại không uống rượu.
Miệng Cao Dương hơi mở, thiếu chút nữa thì không khép được.
Mẹ nó, anh ta cũng không biết!
Thức ăn cho chó này, anh ta một miếng cũng không muốn ăn!
Học thần cao lãnh tưởng như không nhiễm khói lửa nhân gian của anh ta, thế mà đã học người ta yêu đương rồi!
Cao Dương liếc mắt nhìn các mỹ nữ, tất cả mọi người đều khó nén được thất vọng.
Chỉ là, đây chính là cơ hội của anh ta đấy! Cao Dương vội vàng chạy tới, gọi một đống đồ ăn vặt lớn dụ dỗ chúng mỹ nhân.
Một nữ sinh trong đó đột nhiên giơ tay lên, cười híp mắt mở miệng nói: "Thật là muốn gặp mặt bạn gái của lão đại một chút, học thần ưu tú như vậy, bạn gái khẳng định đặc biệt đẹp."
Cô ấy vừa mở đầu, những người khác cũng bắt đầu ồn ào lên.
"Một lát nữa cô ấy sẽ tới đây." Dung Giản cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó ra khỏi gian phòng ồn ào gọi điện thoại cho Đường Viên.
"Em lập tức đến đây, có chút tắc đường." Âm thanh Đường Viên rất nhẹ nhàng, gần đây cô nhàm chán đến mức lông cũng sắp dài ra rồi.
Nam An An nhà cô đang nói chuyện yêu đương, Cố Cầu Cầu nhà cô cũng đang nói chuyện yêu đương, thậm chí ngay cả An Ngưng bảo bảo cũng đi tìm chú nhỏ của cô bé.
Vừa lên lầu, Đường Viên đã thấy Dung Giản đứng ở cửa phòng.
Ánh đèn trong KTV mang theo một loại mỹ cảm mông lung, ánh đèn màu vàng nhạt làm cho thân hình Dung Giản càng thêm thon dài cao lớn hơn.
Đường Viên vui sướng chạy tới ôm ngón tay Dung Giản, cùng Dung Giản đi vào phòng.
Sau khi cửa phòng mở ra, mọi người sửng sốt mất một giây, mấy nữ sinh trong đó còn xì xào bàn tán.
Trước đó lúc nghe nói Dung Giản đã có bạn gái, họ chỉ cảm thấy mất mát cùng không cam lòng.
Nếu như bạn gái của anh vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú thì họ ngược lại không cảm thấy cái gì, nhưng là......!Thấy cô gái mập mạp ngoài cửa, trong lòng các nữ sinh lập tức cũng có chút không thăng bằng.
Đường Viên nhìn hai sofa dài phân biệt rõ ràng, ba nữ sinh ngồi trên một chiếc sofa dài, các nam sinh ngồi trên một chiếc khác.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó ngồi vào chỗ mấy nữ sinh.
Bản thân cô cũng không biết những nữ sinh này, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Sau khi Đường Viên ngồi xong, một người nữ sinh trong đó cũng không thật vui vẻ dịch sang bên cạnh, một người nữ sinh khác cũng nhỏ giọng oán trách nói: "Thật chật chội mà......"
Âm thanh oán trách của cô ấy rất thấp, nhưng lại vừa đúng lúc kết thúc một ca khúc, khúc nhạc đệm của bài hát tiếp theo còn chưa vang lên, cho nên mọi người nên đều nghe được.
Khuôn mặt Đường Viên lập tức đỏ lên, cô có chút không ngồi yên, đang muốn đứng lên lại nghe được âm thanh Dung Giản——
"Đường Viên, tới đây."
Dung Giản ngoắc ngoắc tay về phía cô, Đường Viên đứng lên đi tới bên cạnh anh.
Cô mới vừa đi tới trước mặt Dung Giản, Dung Giản đã đưa tay nắm ở hông của cô, ấn cô ngồi lên đùi anh: "Ngồi trên đùi anh."
Khuôn mặt Đường Viên càng đỏ hơn, hồng đến còn kém chưa từ trên cây rớt xuống mà thôi.
Dung Giản thật sự, ở trước mặt mọi người bế cô đến trên đùi.
Cho dù chuyện thân mật hơn bọn họ cũng đã làm rồi, nhưng cô......!Cô còn chưa ngồi lên chân nam thần bao giờ đâu!
Không biết có phải là do có quá nhiều người trong phòng kín hay không, Đường Viên cảm giác không khí cũng có chút mỏng manh.
Khóe mắt cô quét qua nữ sinh mới vừa rồi ồn ào lộ vẻ tức giận kia.
Tay Dung Giản ôm hông của cô, Đường Viên âm thầm hít một hơi, cúi đầu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng đang bắt chéo trên eo cô của Dung Giản.
Cô căng thân thể ngồi ở trên đùi Dung Giản, không nhịn được bắt đầu mơ tưởng viển vông.
Dừng lại, ưu nhã, không thể!
Chờ tới lúc Dung Giản đi nhận điện thoại thì hơn nửa người Đường Viên cũng đã tê rần.
Cô cũng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, muốn ra bên ngoài hoạt động tay chân tê dại của mình một chút.
Hành lang của KTV này bảy uốn éo tám lượn quanh, trên hành lang còn đều là gương lớn màu rượu sâm banh, Đường Viên rất nhanh đã bị những cái gương lớn kia làm cho choáng váng rồi.
Thật vất vả cô mới đi tới (di.da.l.qy.do) được đại sảnh, lại nhìn thấy Dung Giản đứng ở trước cửa sổ sát đất, còn có sau lưng Dung Giản, Tống Dư Ca đang kích động nói gì đó.
Đường Viên dựng lỗ tai, vừa lúc nghe được Tống Dư Ca nói ——
"Nếu như lúc ấy em không đi, có phải cũng sẽ không có chuyện của cô ấy hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...