Đại Thần, Em Muốn Sinh Khỉ Con Cho Anh


Cô lo lắng chính là cái này á!
Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Lại Vừa Tròn: Em gái, cám ơn cô đã yêu thích tiểu thuyết của tôi.

Nhưng mà tôi lại thật sự không thể trao quyền cho cô được đâu, rất xin lỗi.
Đường Viên hận không có được hai cái tay để gõ chữ trên bàn phím ảo, cô vội vàng đánh một đoạn dài gửi đi, đối diện thông báo đã xem, nhưng lại không tiếp tục phản hồi.
Liên tiếp mấy ngày, ngoài chuẩn bị thuyết trình ‘Thách đấu cúp’, Đường Viên luôn lên weibo của mình nhìn xem cô gái kia có trở lại hay không.
Thẻ Cá Bơi vẫn luôn không gửi tin nhắn lại cho cô, có lẽ đã từ bỏ rồi.
###
Một ngày trước trận chung kết của ‘Thách đấu cúp’.
Dung Giản đứng ở bên trên bục giảng, cầm bút hồng ngoại trên tay diễn tập thuyết trình ppt của bọn họ trong cuộc thi trước một lần.

Ppt anh làm hoàn toàn không giống như ppt, mà như một tác phẩm nghệ thuật.

Cho dù ở cuộc so tài cấp tỉnh lần trước, Đường Viên đã được thấy qua một lần, nhưng vẫn bị phiên bản cải tiến lần này làm cho kinh ngạc, cô chưa bao giờ biết rằng ppt còn có thể chơi như vậy, so sánh với Dung Giản, ppt trước đó của Hà Khánh Nguyên cơ bản chính là trò trẻ con rồi.
Nhưng đẹp mắt nhất vẫn là Dung Giản, anh đứng ở bên cạnh màn chiếu, ánh sáng màu lam của máy chiếu chiếu lên gò má của anh, phác họa đường nét lông mày xinh đẹp của anh, sống mũi cao thẳng và đường cong lưu loát của chiếc cằm, ngay cả lông mi thật dài của anh cũng bị nhiễm ánh sáng màu lam, có loại cảm giác thần bí.
"Đường Viên?"
Nghe được âm thanh Dung Giản, Đường Viên bỗng chốc đứng lên, thiếu chút nữa là kêu ra tiếng.
"Có ý kiến gì à?" Dung Giản chống một tay trên bục giảng, chau chau mày.

Lúc anh nhíu mày cực kỳ đẹp trai, có một loại khí phách tự cao tự đại gọi là.

.

.

.

.

.

Khinh cuồng.
"Em rất thích cái ppt này, đặc biệt tốt." Đường Viên đứng thẳng tắp, khẩn trương giống như là học sinh trốn học bị giáo viên bắt được.
"Ngồi xuống đi."
Tài chính là một phần đặc biệt quan trọng của ‘Thách đấu cúp’, sau khi tan họp, Đường Viên bị Dung Giản giữ lại để xác nhận một vài chi tiết của phần thuyết trình liên quan tới tài chính.

Đường Viên chỉ in một phần bảng biểu, cho nên Dung Giản đứng sau lưng cô, một tay chống lên bàn, một cái tay khác đánh dấu mấy phần trọng điểm trên bảng biểu của cô.
Anh không cầm bút máy, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn ở trên mấy con số.
"Nơi này, còn có nơi này, em lại nhìn xuống.

.


.

.

.

." Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, Đường Viên nghe ra giọng nói của Dung Giản cũng có chút khàn, giọng nói trầm thấp khàn khàn đặc biệt hấp dẫn.
Đường Viên vội vàng gật đầu không ngừng, cái tư thế này giống như cô đang ngồi ở trong ngực Dung Giản vậy, Đường Viên lắc đầu, cô ngồi trong lòng.

.

.

.

.

.

Rối loạn.
Loạn không chỉ có là lòng của cô, còn có tóc của cô.
Lúc Đường Viên chuẩn bị đứng dậy thì da đầu bị kéo một cái, lúc này cô mới phát hiện đuôi sam buổi sáng cô vừa tết vừa quấn lại vừa lượn vòng cuối cùng dùng rất nhiều kẹp tăm nhỏ cố định lại thành hình bômg hoa to kia bây giờ đang bị mắc vào cúc áo ngực của Dung Giản.
"Thật xin lỗi." Đường Viên đưa tay muốn kéo mấy lọn tóc nhỏ ra, khoát tay lại đụng phải Dung Giản.

.

.

.

.

.

Cơ bụng, đúng là vị trí cơ bụng.
"Đừng động!" Hô hấp của Dung Giản nặng thêm một chút.
"Cái đó, anh cứ kéo tóc của em ra ngoài là được." Đường Viên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nguy hiểm thật, mới vừa rồi tay của cô chỉ cần hơi đi xuống một chút xíu nữa thì thứ cô đụng vào sẽ không phải là cơ bụng của Dung Giản nữa rồi.

.

.


.

.

.
"Có bím tóc." Lần đầu tiên Dung Giản cảm thấy có thứ khó trị như vậy, nút áo sơ mi của anh bị mắc kẹt trong bím tóc của Đường Viên, Dung Giản từ bỏ cách gỡ bỏ bím tóc của cô, chuyên tâm lấy viên nút áo kia từ trong sợi tóc của cô ra.
Đường Viên ngồi yên, cô cũng không nhìn thấy tóc mình bị mắc như thế nào, chỉ cảm thấy ngón tay Dung Giản xuyên vào bên trong sợi tóc của cô.
"A." Một lọn tóc bị Dung Giản kéo phải, Đường Viên hít sâu một hơi, không nhịn được mà kêu ra tiếng.
"Có đau hay không?" Dung Giản tạm dừng động tác trên tay.
"Không đau, anh có thể dùng lực thêm một chút."
Tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại, cửa chính của phòng học xếp theo hình bậc thang bị người dùng sức đẩy ra, Đường Viên ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Hà Khánh Nguyên đẩy cửa vào, sau khi đi vào, anh ta nghiêm mặt lại, bước tới: "A Bàn, em làm gì ở đây?"
"Tóc của em bị mắc vào nút áo của Dung Giản rồi." Đối với kích động của Hà Khánh Nguyên, Đường Viên có chút không giải thích được.
"Anh giúp em gỡ.

.

.

.

.

." Hà Khánh Nguyên nói xong thì để sách xuống, đi tới phía bọn họ.
"Lên lớp đi." Dung Giản nhìn về phía Hà Khánh Nguyên, âm thanh lành lạnh: "Thầy giáo thầy đi nhầm phòng học rồi." Hôm nay căn phòng học này không có lớp nào, buổi sáng anh đã xin mượn rồi.
Anh vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Hà Khánh Nguyên xem đồng hồ, vội vàng cầm sách lao ra khỏi phòng học.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Dung Giản cũng gỡ được tóc của cô ra, Đường Viên sờ sờ bông hoa xốc xếch, ngoảnh mặt về phía Dung Giản phất tay một cái xong lập tức bỏ chạy.
###
Bởi vì hai lần nghe không hiểu ngôn ngữ mạng mà Đường VIên sử dụng, gần đây tần số Dung Giản lên weibo cao hơn hẳ so với trước kia, buổi tối anh mới mở weibo lên đã nhìn thấy cập nhật mới của Thịt Viên Dấm Đường ——
Thịt Viên Dấm Đường: Về sau sẽ không bao giờ tết tóc hình bông hoa nữa, gỡ ra quá khó khăn.
Thịt Viên Dấm Đường: Vẫn là cứ tùy tiện quấn quấn đi, ha ha ha ha ha ha ha.
Thịt Viên Dấm Đường: tôi đã chạm vào sứ*, bông hoa trên đầu tôi cũng thế, nam thần em thật xin lỗi anh.
*chạm vào sứ: ban đầu là một phương ngữ Bắc Kinh, đề cập đến một số hành vi của cơ hội và tống tiền.

Ví dụ, cố ý va chạm với một phương tiện cơ giới để lừa gạt bồi thường.
Dung Giản động động ngón tay, vừa nhấn vào trả lời đã nhìn thấy bình luận phía dưới ——
Hồ Ly Ăn Gà: Có cảm giác được cơ bụng của nam thần hay không?
Hồ Ly Ăn Gà: Có sờ phải thứ gì không nên động vào hay không?
Hồ Ly Ăn Gà: Có câu nói "Trai đẹp nhiều son môi" là thật sao?

Dung Giản tìm từ khóa son môi, giống như chính là son môi mà thôi.

Lúc anh muốn tắt trang web tìm kiếm, lại chú ý tới chiều dài và đường kính son môi, ngón tay của anh dừng lại một chút, đốt ngón tay cong lên gõ Enter hai lần.
"Hắt xì ——" Đường Viên hắt hơi một cái, phát weibo xong cô nhìn lướt qua ảnh đại diện mới phát hiện cô phát sai số rồi!
Cố Ly tên tiểu yêu tinh này còn nhanh chóng bình luận cho cô ba dòng, nhìn phản hồi của Cố Ly xong, son môi cái gì chứ.

.

.

.

.

.

Đường Viên thiếu chút nữa từ trên ghế bắn dậy, luống cuống tay chân nhấn nút thủ tiêu, tay vừa trượt một cái lại nhấn thành ghim bình luận này lên đầu.
Sinh không thể yêu!
Đường Viên nhanh chóng di chuyển con chuột thủ tiêu ba dòng bình luận kia, vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn.
Chỉ có thể hy vọng bây giờ trời đã tối nên nam thần đã đi ngủ rồi.
***
Lần ‘Thách đấu cúp’ này Tây đại bọn họ đảm nhận vai trò chủ nhà.
Trận chung kết ngày ấy, tất cả mọi người đều mặc đồng phục màu đen, nam sinh còn thắt cà vạt.
Lúc đi vào hội trường, Đường Viên khẩn trương đến ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô sợ lúc thuyết trình mình sẽ khẩn trương đến mức giọng nói cũng phát run.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia một hạng mục, không phải chỉ là vui đùa một chút trong miệng các học tỷ nữa.

Trong thời gian này cũng đã trải qua giai đoạn chuẩn bị khá dài, bọn họ đến từ các khoa khác nhau, nên không cách nào thống nhất được thời gian, rất lâu mới được tụ chung một chỗ cũng chỉ có thể ở phòng tự học suốt đêm chong đèn dạ chiến; cho dù đã phân công rõ ràng, nhưng có lúc liên quan đến các lĩnh vực chuyên ngành khác nhau thì cũng có không ít tranh chấp, lúc chỉnh sửa thuyết trình cũng bởi vì sư phụ dẫn đội tuổi còn rất trẻ không có kinh nghiệm mà đã từng bị chịu phạt, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn kiên trì nổi.
Đi thẳng đến trận chung kết.
Thời điểm đi vào bên trong, tay Đường Viên không cẩn thận đụng phải ngón tay Dung Giản, có lẽ là đã nhận ra cô khẩn trương, mắt Dung Giản vẫn nhìn thaerng phía trước, nhưng lại dùng sức cầm ngược lại tay của cô, ngón tay của anh thon dài có lực, bàn tay phải của Đường Viên dễ dàng bị anh bọc lại, ngón tay dán vào lòng bàn tay của anh, cảm nhận được nhịp đập có quy luật trong lòng bàn tay anh.
Lúc tới vòng biện luận cuối cùng, Dung Giản thuyết trình xong toàn bộ quá trình, hoàn thành tương đối tốt đẹp.

Vấn đề về phương diện kế toán, lúc Đường Viên bắt đầu trả lời thì âm thanh có chút phát run, sau đó cũng dần ổn định lại, trả lời cặn kẽ đến ngay cả giọt nước không lọt.
Cuối cùng lúc nghe được hạng mục của bọn họ được giám khảo xướng tên, Đường Viên kích động đến lệ nóng doanh tròng, bỏ ra bao nhiêu công sức, tất cả cố gắng của bọn họ đều có được hồi báo tốt nhất.
Sau buổi lễ trao giải, mọi người cùng nhau tham gia lễ chúc mừng.
Nguyễn Tâm không tham gia lễ chúc mừng, cô ấy giống như đã chia tay với Chử Tự rồi.

Năm người bọn họ cơm nước xong cũng đã hơn chín giờ rồi nhưng vẫn còn cảm thấy chưa tận hứng, Cao Dương lại la hét muốn tiếp tục tới KTV bên cạnh Tây đại kia ca hát.
Đường Viên rất ưa thích nhà KTV này, trong phòng được bố trí giống như Thủy Liên động, rất có cảm giác nghệ thuật.
Ánh đèn trong KTV lúc sáng lúc tối.
Đèn treo hình cầu màu sắc rực rỡ trên trần nhà chậm rãi chuyển động xuyên thấu qua lỗ nhỏ mịn được thiết kế tinh xảo trên mặt đất mà tạo thành những vết lốm đốm nhỏ vụn, có chút ánh sáng rơi vào trên mặt Dung Giản, tối nay anh ngoại lệ uống một chút rượu đỏ, hình như tửu lượng có chút không tốt.
Phía sau Dung Giản là vài phiến đá ghép vào nhau thành vách tường, anh tựa vào trên ghế sa lon, bởi vì uống rượu mà thoạt nhìn dáng vẻ có chút lười biếng, một tay khoác lên thành ghế sa lon, một cái tay khác thì nới lỏng cà vạt ra.
Áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen, cổ áo tán loạn, cặp chân dài kia thì gác lên trên bàn trà.
Dung Giản như vậy vừa cấm dục lại vô cùng hấp dẫn.
Đường Viên có chút không dám nhìn.
Cô không yên lòng nhìn màn hình lớn.

Sau màn hình là khối thủy tinh tạo hiệu ứng cho màn sân khấu, trên vách tường phía sau khối thủy tinh đó là dòng nước theo vách tường chảy xuôi xuống, hơi nước bay lên hòa vào ánh đèn không ngừng biến đổi tạo ra sắc thái thần bí, cả phòng bao được vây trong bầu không khí tốt đẹp.

Trong toàn bộ quá trình micro không lúc nào rảnh rỗi, Cao Dương và Chử Tự gần như là cầm micro gào khóc thảm thiết, lúc hát đến nốt cao hoàn toàn chính là gào thét, Nam An An bên cạnh luôn cầm các loại đạo cụ có sẵn trong KTV lắc lư cổ vũ cho bọn họ, hoàn toàn chính là cổ động vương.
Đường Viên cùng bọn họ cùng nhau điên rồ một lát, sau đó trở lại chỗ ngồi mở một chai bia ra.

Cô có chút không lỡ, ‘Thách đấu cúp’ đã kết thúc, cuối cùng quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ vì vậy mà trở thành đã từng quen biết.
Cô không muốn cô cùng với Dung Giản giống như hai đường thẳng tắp, chỉ ngắn ngủi tương giao một lần rồi lại dần dần cách xa, không muốn cuối cùng cô đối với Dung Giản cũng chỉ là một học muội đã từng cùng nhau tham gia ‘Thách đấu cúp’, thỉnh thoảng gặp được trong sân trường to như vậy, sẽ lễ phép mà xa cách gật gật đầu.
Cô nghe thấy trong lòng có một âm thanh đang đầu độc cô, cô rục rịch ngóc đầu dậy, đã áp chế không nổi kích động muốn tỏ tình trong lòng.
Đường Viên lại nâng một chai bia lên, ngước cổ lên ừng ực ừng ực uống một chai, "Bộp", chai bia rơi vào trên khay trà phát ra một tiếng tiếng vang lanh lảnh, Đường Viên nâng mu bàn tay lau đôi môi một cái, hiên ngang lẫm liệt từ trên ghế sa lon đứng lên.
Bên tai là tiếng gào thét của Cao Dương, Đường Viên lại cảm thấy tất cả đều cách cô càng ngày càng xa, trong mắt của cô chỉ còn lại Dung Giản đang ngồi trên ghế sa lon, anh khẽ cúi thấp đầu, cô không nhìn rõ ánh mắt của anh.
Từ một đầu ghế sa lon này đến một đầu ghế sa lon khác rõ ràng chỉ có mấy bước, Đường Viên lại cảm thấy dường như cô đã đi rất lâu rất lâu.

Cô nhớ lại lần trước ở trong quán bar, cô cũng đi tới trước mặt Dung Giản như thế này, hỏi anh: em có thể, hôn anh một cái sao?
Anh nói, có thể.
"Dung Giản."
Trong âm nhạc ồn ào náo động, Đường Viên vừa mở miệng gọi tên của anh lên, âm thanh đã phát run.
Cô nắm tay thật chặt, tất cả lời nói đã chuẩn bị xong lập tức quên sạch.

Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Dung Giản trong buổi lễ ở Tây đại kia, anh đứng ở nơi đó, giống như một gốc cây bạch dương cao lớn; nhớ lại sau khi cô đạp sụp bục giảng, trong tiếng cười ầm ỹ của mọi người, sau khi cô cố gắng xem như không có việc gì đứng ở trong bụi đất tung bay tự giới thiệu về mình xong, Dung Giản là người đầu tiên vỗ tay cho cô; nhớ lại lúc Dung Giản muốn trực tiếp tham gia thi tốt nghiệp trung học, ba mươi sáu thành viên lớp mười trên một cùng nhau đi chơi xuân, buổi tối lúc mọi người cùng nhau vây quanh đống lửa, đã có rất nhiều nữ sinh khóc lóc nói học thần đừng đi, cô cũng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được thành lời.

.

.

.

.

.
Chỉ có tiếc nuối, là giữ lại cho mình.
Cô không muốn lại tiếc nuối nữa.
Đường Viên hít sâu một hơi, trong âm thanh OST ồn ào náo động cùng với tiếng gào thét ầm ỹ của Cao Dương mà tìm lại được giọng nói của chính mình ——
"Họ đều nói, từ nhỏ em đã là một người không có kiên nhẫn.

.

.

.

.

."
"Làm cái gì đều chỉ được ba phút, rất khó kiên trì nổi, cho dù là thi Olympic hay là múa ba-lê, em đều bỏ dở nửa chừng.

Nhưng có hai chuyện, em vẫn kiên trì được đến bây giờ, một là mập, còn có một ——"
Cô dừng lại một chút, âm thanh rất nhẹ nhưng rất kiên định:
"Là yêu thích anh."
#Thổ lộ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận