Vừa nghĩ tới ngày hôm sau sẽ phải cùng đi điều nghiên với Dung Giản, Đường Viên đã không buồn ngủ nữa.
Cô bò dậy đặt chuông báo thức cho điện thoại di động của mình, để điện thoại đến bên gối, cứ như vậy, cả đêm Đường Viên còn tỉnh lại nhiều lần, sợ mình bỏ lỡ thời gian đã hẹn.
Năm giờ rưỡi Dung Giản đã bị âm thanh tin nhắn "Leng keng" đánh thức, anh nhìn điện thoại di động, đơn giản trả lời một chữ ——
Dung Giản: Chào buổi sáng.
Vài giây sau đối phương đã phản hồi lại——
Đường Đôn Nhi: Buổi sáng anh dậy thật sớm!
Một tay Dung Giản cầm cái cốc, ngậm bàn chải đánh răng, đáp lại một chữ ——
Dung Giản: Ừ.
Không ngờ, điện thoại di động lại rung một cái.
Đường Đôn Nhi: Thật trùng hợp, em cũng vậy!
Dung Giản kém chút nữa thì bị sặc bọt, ngón trỏ anh cầm điện thoại di động, ngón tay cái ấn bàn phím ảo thật nhanh——
Dung Giản: Ừ, bị em đánh thức.
Có lẽ là bởi vì tính khí lúc rời giường, thái độ Dung Giản rất ác liệt.
Anh cho rằng rốt cuộc cái đề tài này cũng chấm dứt tại đây rồi, không ngờ, điện thoại di động lại rung một cái ——
Đường Đôn Nhi: Thật xin lỗi (≧Д≦)
Ngón trỏ Dung Giản bỗng nhúc nhích, biểu cảm này, anh lập tức cũng nhớ tới gương mặt tròn trắng noãn của Đường Viên, lúc uất ức mà nói đại khái cũng là cái bộ dáng này.
Cho rằng sẽ không nữa nhận được tin nhắn trả lời nữa nhưng Đường Viên vừa thả điện thoại di động vào bên cạnh gối đầu, lại cảm thấy rung nhè nhẹ, cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, lập tức nhìn thấy nam thần vô cùng chính trực trả lời lại ——
Dung Giản: Không sao.
Đường Viên ôm điện thoại di động lăn lộn ở trên giường.
Năm giờ 50, Đường Viên tắm rửa sạch sẽ, vừa lau tóc vừa tìm quần áo ở trong tủ.
Màu đỏ quá khoa trương, màu đen quá ngột ngạt, màu xám tro quá đè nén, màu tím cũng quá thẫm, suy nghĩ hồi lâu, Đường Viên tìm một cái áo váy bằng len màu trắng cùng với quần ống túm màu đen, bên ngoài là một cái áo khoác vải ka-ki, cuối cùng phối hợp với một cái khăn quàng cổ ô vuông kinh điển.
Cô soi gương sửa sang lại tóc, sau đó lập tức nhận được điện thoại của Dung Giản.
Chờ tới lúc nhìn thấy Dung Giản, Đường Viên đột nhiên cảm thấy, cô lãng phí "Một ngày kế" ở trong tủ treo quần áo là hoàn toàn đáng giá.
Cô và Dung Giản mặc.
.
.
.
.
.
Quả thực là trang phục tình nhân!
Dung Giản ngồi ở trong xe, hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy Đường Viên nhảy nhảy nhót nhót chạy xuống bậc thang trước cửa lớn, chạy tới phía anh.
Từ xa, anh đã thấy lúm đồng tiền trên mặt Đường Viên, còn có cặp mắt biết cười vừa vui vẻ là sáng lấp lánh kia, giống như là tùy thời sẽ phát ra ánh sáng.
Cô luôn vui vẻ như vậy, cảm xúc vui sướng có thể dễ dàng lây sang người bên cạnh.
Cửa xe vừa mở ra, một cơn gió lạnh theo Đường Viên ùa vào.
"Buổi sáng tốt lành!" Đường Viên cười híp mắt ngồi xuống, sau đó lên tiếng chào Dung Giản.
Ánh mặt trời mùa đông luôn rất có tính lừa dối, lúc ở trong phòng Đường Viên thấy mặt trời chói chang còn tưởng rằng hôm nay sẽ rất ấm áp, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị gió lớn thổi cho bối rối rồi.
Dung Giản gật đầu một cái, nhìn thấy chóp mũi cô cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng lên thì đưa tay nâng cao nhiệt độ bên trong xe.
Sau khi cô ngồi vững thì đạp chân ga, xe chậm rãi theo phương hướng mặt trời mọc mà chạy ra ngoài.
Dọc theo đường đi, lúc Dung Giản chuyên tâm lái xe, thì Đường Viên đoan đoan chính chính ngồi ở ghế cạnh tài xế, thỉnh thoảng nằm ở trên cửa sổ nhìn cây cối nhanh chóng chạy ngược lại.
Lúc chờ đèn đỏ, Dung Giản mở miệng nói: "Nếu nhàm chán em có thể chơi điện thoại di động."
"Ừ." Đường Viên gật đầu, lấy điện thoại di động ra.
Thật ra thì cô đang nhìn cửa sổ xe, cửa sổ xe của Dung Giản là loại kính nhiều lớp kia, lúc ánh sáng sáng lên, cô sẽ xem phong cảnh chạy ngược lại bên ngoài cửa sổ, lúc ánh sáng tối xuống, qua cửa xe cô còn có thể thấy được một bên mặt của Dung Giản.
Đường Viên một điểm cũng không cảm thấy nhàm chán, lúc sống chung một chỗ cùng với Dung Giản, vui vẻ trong lòng cô luôn có thể tràn ra ngoài.
Rất nhanh xe đã chạy lên đường cao tốc, có lẽ là trong buồng xe quá mức yên tĩnh, Đường Viên dựa vào ghế ngồi bằng da thật mềm mại lướt weibo, bắt đầu buồn ngủ.
Cô bị một hồi chuông đột ngột đánh thức, Đường Viên liếc mắt nhìn, là điện thoại di động của Dung Giản để ở trên bảng đồng hồ đang vang lên.
Chuông điện thoại di động vẫn còn đang một lần lại một lần vang lên, phát hiện Dung Giản không có ý định nhận cuộc gọi, hơn nữa mơ hồ có chút không nhịn được, Đường Viên bèn đưa một ngón tay ra ấn xuống nút im lặng, bên trong buồng xe lại khôi phục yên tĩnh.
Điều nghiên xã hội của bọn họ được tiến hành rất thuận lợi, trước khi đến Dung Giản đã liên lạc với hai công ty có nét tương quan với hạng mục của bọn họ.
Công ty thứ hai ở khu kinh tế chưa được khai phá nên tương đối vắng vẻ, lúc bọn họ đến phụ cận đã gần năm giờ, có thể là công ty đó mới vừa chuyển đến nên còn chưa treo bảng tên, sau khi Dung Giản dừng xe còn dẫn cô đi tìm thật lâu mới tìm được.
Bọn họ đi dọc theo tường bao hồi lâu cũng không tìm được cổng vào.
Dung Giản liếc mắt nhìn thời gian, lại nhìn trên đường một chút, trên con đường này một chiếc xe cũng không có.
Anh dứt khoát bật nhảy, thoải mái mà vượt qua tường bao.
Dung Giản đi vài bước mới phát hiện Đường Viên còn chưa theo kịp.
Đường Viên đi theo phía sau Dung Giản, hai tay bám váo tường bao muốn bay qua.
Áo váy len của cô bị mắc vào hàng rào, Đường Viên cúi đầu kéo mép váy, còn chưa nhấc chân bước qua thì cánh tay đã bị người giữ chặt, hai tay Dung Giản xuyên qua cánh tay của cô, giống như ôm đứa trẻ thoải mái bế cô qua.
"Thình thịch."
Đường Viên giống như nghe được tiếng tim mình đập, cả người cô cũng cứng lại.
Dung Giản là chính diện ôm cô, trái tim Đường Viên dán sát vào ngực anh, thậm chí có thể cảm thấy nhịp tim có lực của anh.
Thật ra thì lúc chân cô bị cuốn vào trong bánh xe, Dung Giản còn từng ôm ngang cô, nhưng mà không giống nhau, lúc đó là bởi vì chân cô bị thương, chân bị thương nên không có cách nào đi lên cầu thang được.
Nhưng mà bây giờ.
.
.
.
.
.
Hiện tại có lẽ là không có thời gian, có lẽ là như vậy giúp cô dễ dàng vượt qua tường bao hơn.
.
.
.
.
.
Đầu óc Đường Viên cũng bị đốt thành một đống bột nhão rồi.
Bị Dung Giản để xuống, lúc chân của cô hoàn toàn rơi trên mặt đất, còn có loại cảm giác muốn giẫm ở trên giường mà nhảy nhót.
"Ơ, Dung Giản, đây là bạn gái của cậu à!" Chân Đường Viên vừa chạm xuống đất, đã nghe được một giọng nam mang theo ý vị nhạo báng.
"Đừng nói giỡn." Âm thanh Dung Giản vẫn lành lạnh trước sau như một.
Đường Viên cảm giác trái tim lơ lửng trên không trung của mình đã quay về.
"Chưa từng thấy cậu và nữ sinh đi gần như vậy bao giờ, còn mặc trang phục tình nhân.
Có bạn gái cứ nói đi, mặc dù tôi là chó độc thân nhưng nếu là thức ăn cho chó của cậu thì tôi tình nguyện ăn á!" Người đàn ông hình như có quan hệ rất tốt với Dung Giản, lúc nói những lời này với Dung Giản, vẫn không quên chào hỏi cô.
Bạn bè trong công ty của Dung Giản đều là người trẻ tuổi, rất vui lòng giúp đỡ bọn họ điền các loại bảng biểu điều tra phiền toái, ngay cả vấn đề kiểu cởi mở cũng nghiêm túc trả lời.
Hơn sáu giờ, bọn họ đã làm xong tất cả mọi chuyện, lúc chuẩn bị lên đường trở về thì thành phố A đột nhiên đổ xuống một trận bão tuyết.
Lúc từ trong tòa nhà lớn đi ra, trên mặt đường đã phủ một lớp tuyết rất dày.
Lo lắng đường cao tốc sẽ bị phong tỏa, Dung Giản quyết định ở lại thành phố A một đêm, chờ ngày mai tuyết ngừng, đường xá khá hơn một chút mới trở về.
Vốn dĩ Đường Viên cho rằng bọn họ đột ngột tìm khách sạn thế này sẽ khá khó khăn, nhưng lại không ngờ trước đó Dung Giản cũng đã đặt trước một gian phòng rồi, chuẩn bị sẵn sàng cho việc nếu làm xong mà có tuyết rơi thì sẽ ở lại một đêm.
Đường Viên qua cửa sổ xe nhìn một bên mặt của Dung Giản, anh chỉ lớn hơn cô một tuổi, nhưng cũng đã là một người đàn ông bất kỳ lúc nào cũng có thể tự mình đảm đương một phía, làm cái gì cũng thành thạo, mà cô vẫn còn giống như một đứa bé, có tất cả ngây thơ cùng với ảo tưởng không thực tế.
###
Đến khách sạn, sau khi mang đồ đạc về phòng, Đường Viên và Dung Giản cùng nhau xuống nhà hàng buffett dưới lầu ăn bữa tối.
Đường Viên lấy vài món ăn mình thích, lúc trở lại chỗ ngồi thì nghe được điện thoại Dung Giản vang lên mấy tiếng.
Không biết có phải là người gọi điện thoại tới lúc trước kia hay không.
Dung Giản một tay cầm điện thoại di động, một tay khác xoay xoay ly thủy tinh trong tay, ngón trỏ móc móc quai cốc.
"A lô?"
Âm thanh giọng nữ trong ống nghe có một chút phát run, giống như là cô ấy không ngờ sẽ có người nhận điện thoại, sửng sốt mấy giây, mới do dự mở miệng: "Dung Giản.
.
.
.
.
."
"Tôi là Tống Dư Ca.
.
.
.
.
."
Phòng ăn rất yên tĩnh, Đường Viên mới chỉ nghe được khẽ một tiếng, đã lại nhìn thấy Dung Giản cau mày, trực tiếp cúp di động ném sang một bên.
Điện thoại di động lại kiên nhẫn vang lên, Dung Giản lấy tới trực tiếp tắt máy.
Toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Trong lúc nhất thời không khí có chút đè nén.
Đường Viên nhìn Dung Giản rót một lý nước ép dưa hấu định uống, cô hắng giọng, nghĩ kể chuyện cười thay đổi không khí, đã nói một tiếng: "Đợi chút."
Ngón tay cầm ly nước dưa hấu màu đỏ của Dung Giản dừng lại.
Ngón tay của anh thật đẹp mắt, nhất là lúc cầm ly nước dưa hấu màu đỏ, càng thêm lộ ra vẻ trắng nõn thon dài.
Đường Viên thu hồi tầm mắt, nói: "Trong một cái bình lớn đã đựng một tảng đá, còn có thể đổ nước vào, nhưng một cái bình lớn đựng đầy nước, lại không thể bỏ thêm được một viên đá nào nữa rồi."
Dung Giản: ".
.
.
.
.
."
Không buồn cười ư, lúc Đường Viên lướt weibo nhìn thấy bài viết này, còn cười ra tiếng đấy.
Cô tiếp tục giải thích: "Điều này nói rõ, lúc ăn buffet, không cần uống đồ uống trước."
Dung Giản: ".
.
.
.
.
."
Dung Giản cảm thấy cô nói rất có đạo lý, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly nước ép dưa hấu.
Nước trái cây ướp lạnh rót vào cổ, cảm giác đè nén sau khi nhận được điện thoại bỗng chốc tiêu tán, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đường Viên: ".
.
.
.
.
."
###
"Hắt xì." Lúc ôm máy vi tính nhập số liệu vào thì Đường Viên hắt hơi một cái, cô cầm khăn giấy xoa lỗ mũi, xem ra là có người nhớ tới cô rồi.
"Hắt xì, hắt xì." Chẳng lẽ là có người đang mắng cô?
"Hắt xì, hắt xì, hắt xì." Đường Viên nhớ trước kia Nam An An từng nói với cô là nếu hắt xì một cái là có người nhớ cậu, liên tục hắt xì hai cái là có người mắng cậu sau lưng, lúc ấy cô còn hỏi Nam An An, vậy liên tục hắt xì ba cái thì sao, Nam An An nói, cậu ngốc à, liên tục hắt xì ba cái, vậy chính là cậu đã bị cảm!
Không biết có cảm mạo hay không, nhưng Đường Viên quả thật cảm giác càng ngày càng lạnh rồi.
Cô đứng dậy đi điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa không khí, mới phát hiện máy điều hòa không khí ngừng hoạt động rồi.
Cô gọi điện thoại cho quầy lễ tân trước, âm thanh nói chuyện của tiểu thư ở dưới đại sảnh rất lười biếng, nói có thể là máy điều hòa không khí bị hỏng rồi, để cô ấy xem có thể đổi phòng cho cô hay không, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Đường Viên khoác chăn, đợi hơn mười phút ở trong căn phòng giống như hầm băng này, hắt xì chín lần mới đợi được điện thoại của quầy lễ tân, tiểu thư dưới đại sảnh nói rất xin lỗi, bọn họ không còn phòng trống, bảo cô chờ thêm chút nữa, cô ấy đã thông báo cho nhân viên sửa chửa đến giúp cô sửa máy điều hòa không khí rồi.
Đầu ngón tay cô run run cầm điện thoại lên phát weibo, để tiện liên lạc với Được Ăn Cả Ngã Về Không, gần đây cô đặc biệt thường xuyên dùng tên này, gần như biến thành tên chính của cô rồi.
Mới vừa rồi vừa đăng nhập vào tên này, cô còn phát hiện mình nhiều thêm một fan mới, chỉ là Đường Viên không mở ra xem là ai.
Thịt Viên Dấm Đường: Bây giờ tôi là Thịt Viên Ướp Lạnh rồi.
Mới vừa phát ra ngoài, làm mới một cái cô đã thấy một bình luận ——
Hồ Ly Ăn Gà: chuyện gì xảy ra?
Đường Viên đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra với cô.
Gõ xong một chữ cuối cùng, vừa phát tin tức ra ngoài đã nghe được tiếng gõ cửa.
Cho là người sửa máy điều hòa không khí tới, Đường Viên khoác chăn, bọc bản thân thành một cái bánh chưng lớn sau đó mới đi mở cửa, vừa mở cửa ra, cô đã ngây ngẩn cả người.
Người ngoài cửa là Dung Giản.
Đường Viên giống như bánh chưng lớn bỗng chốc ngượng ngùng, cô giật giật tay muốn vén chăn lên, lại bị Dung Giản ngăn lại, anh sải bước dài tiến tới gần cô, duỗi tay ra kéo chăn bọc cô càng chặt hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...