Editor: Jenni
Beta: Stuki^^
Đó là sau hai năm Hạ Quý Thần nhận thức Quý Ức cho tới nay, lần thứ 2 cùng cô tan học về nhà.
Chuyện Hạ Quý Thần buổi chiều bắt Tôn Chương đi sân thể dục của trường đến quỳ xuống nói xin lỗi Quý Ức, truyền tới tai Hạ Dư Quang, Hạ Quý Thần cùng Quý Ức mới vừa vào tiểu khu, liền thấy được Hạ Dư Quang đang chờ ở cửa nhà họ Hạ.
Quý Ức cùng Hạ Quý Thần sóng vai đi tới, cô nhanh hơn vài bước, giành trước chạy vội tới trước mặt Hạ Dư Quang, thanh âm giòn giòn vang lên: “Dư Quang ca ca.”
Hạ Dư Quang hướng về phía Quý Ức cuồi nhợt nhạt, duỗi tay tiếp nhận cặp sách của cô, sau đó mới nhìn về phía Hạ Quý Thần. Hạ Dư Quang không viết gì cả, chỉ là hướng về phía Hạ Quý Thần chỉ chỉ phía sau Hạ gia.
Hạ Quý Thần biết, ý của anh trai là bảo đi vào. Hắn gật gật đầu, đi phía trước hai bước, vượt qua Quý Ức đến gần Hạ Dư Quang: “Anh, em về đây rồi.” Nói rồi vươn tay ra.
Hạ Dư Quang không cự tuyệt.
Hạ Quý Thần sắc mặt chưa động đem cặp sách Quý Ức hướng sau lưng treo lên, liền đột nhiên đi lên phía trước hai bước, xác định phía sau hai người nhìn không tới biểu tình lúc này của hắn, hắn mới cong môi cười, chỉ vì có thể đeo cặp của cô. Buổi chiều hắn cùng đám người Tôn Chương kia đánh nhau nên trên mặt có vết thương, cười một cái động đến vết thương, đau đếm nhe răng trợn mắt một lát, mới đeo hai cái cặp sách, của cô và của hắn, nghênh ngang đẩy cửa ra, vào nhà đổi dép lê. Khóe mắt hắn liếc thấy cặp sách hồng nhạt của cô đang trên lưng mình, lại mỉm cười vui vẻ.
Đêm đó, Hạ Dư Quang giúp Hạ Quý Thần xử lý miệng vết thương, Quý Ức đứng ở bên cạnh hỗ trợ.
Hạ Quý Thần là một mình đi tìm Tôn Chương, nhưng Tôn Chương bên kia lại có năm sáu người, hắn đánh lại được. Tuy rằng thắng được quang vinh, nhưng cũng bị thương vô cùng bi thảm.
Hạ Dư Quang đau lòng, thời điểm bôi thuốc cho Hạ Quý Thần, nhịn không được đối với hắn viết hỏi: “Có đau hay không?”
Lúc ấy Hạ Quý Thần, niên thiếu ngông cuồng, trước mặt cô gái thầm mến, tâm chỉ nghĩ sắm vai anh hùng, liền tính là đau, cũng không muốn biểu hiện ra chút nào. Cho nên Hạ Quý Thần đang ngồi trên giường, thấy Hạ Dư Quang viết những lời này, đầu ngón tay trộm dùng sức bóp lấy đùi, ngữ khí nhẹ nhàng thoải mái: “Không đau.”
Hạ Quý Thần bôi thuốc xong, đã là 10 giờ tối.
Bà ngoại Quý Ức sang đây thúc giục cô về nhà ngủ, đang ở dưới lầu cùng Hạ phu nhân nói chuyện.
Quý Ức thu thập cặp sách xong xuôi, mang xuống lầu, Hạ Dư Quang viết cho Hạ Quý Thần: “Quý Thần, cám ơn em!.”
Buổi sáng Hạ Quý Thần nhận được tin nhắn của Hạ Dư Quang nói Quý Ức ở trường học bị Tôn Chương quấy rầy, hắn biết Hạ Dư Quang cảm ơn chuyện gì. Niên thiếu, thiếu niên a, luôn là sẽ có chút khẩu thị tâm phi. Hắn rõ ràng là chính mình muốn đi giúp Quý Ức, lại bởi vì chuyện liên quan đến Quý Ức, cố tình lại buột miệng thốt ra một câu: “Anh, anh nói làm cái gì? Anh là anh của em, anh tìm em hỗ trợ, em sao có thể không giúp?
Hạ Dư Quang miệng cười thỏa mãn, cúi đầu, lại viết một câu: “Kia về sau còn muốn phiền toái em ở trong trường học chiếu cố cho Mãn Mãn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...