Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Ăn xong bữa tối, quản gia thu dọn hộp cơm, lúc đang đi vứt chúng vào thùng rác, đi ngang qua cửa sổ, bà ta nhìn xuống dưới lầu. Lúc bà ta vứt xong rác, đang trên đường quay về thì cả người cứ đứng ngồi không yên.
Lúc ăn cơm, Hàn Tri Phản nhận được tin nhắn của thư ký, hắn liền mở máy tính rồi bắt đầu bận rộn trên ghế sofa.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, người bảo mẫu canh trực bên giường bệnh, quản gia thì đang sắp xếp lại đồ đạc, thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Tri Phản.
Trong lúc dọn dẹp, bà ta còn vô ý nhìn về phía cửa sổ mấy lần, mỗi lần bà ta đưa cổ nhìn xuống dưới xem thử thì sau đó lại nhìn về phía Hàn Tri Phản với dáng vẻ do dự.
Hàn Tri Phản đang xem e-mail, mặc dù không nhìn quản gia nhưng hắn cảm nhận được bà ta không ngừng nhìn mình.
Hắn biết quản gia có lời muốn nói với hắn nhưng quản gia chưa mở miệng hắn đã lên tiếng hỏi.

Lúc hắn không biết quản gia đã bao nhiêu lần nhìn mình, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, mặc dù hắn không nhìn quản gia má cứ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì.”
Quản gia vẻ như xoắn xuýt cái gì đó, trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Hàn tiên sinh, cô ấy đang ở dưới lầu.”
Quản gia mặc dù không chỉ cụ thể cô ấy là ai nhưng Hàn Tri Phản đã hiểu ngay.
Tiếng gõ bàn phím của hắn chậm lại sau đó lạnh nhạt nói một tiếng “Ồ” như thể những lời quản gia nói không liên quan gì đến hắn. Một lần nữa hắn lại nhập tâm vào công việc.
Trong phòng ngoài tiếng đánh máy của Hàn Tri Phản, còn lại không hề có âm thanh gì khác.
Quản gia lại nhìn xuống lầu, sau một hồi do dự bà ta lại nói: “Lúc tôi đi mua đồ ăn tối vừa đúng đi qua đối diện cô ấy, cô ấy ngăn tôi lại, hỏi tôi về tình hình của tiểu thiếu gia. Tôi vô tình chạm tay cô ấy và phát hiện nhiệt độ cơ thể cô ấy rất cao, chắc là cô ấy đang bị sốt.”

Hàn Tri Phản như không nghe thấy quản gia nói, Động tác đánh máy vẫn không hề ngừng lại.
“Hơn nữa, lúc tôi vừa xuống lầu, thấy thời tiết hôm nay không tốt lắm, dường như trời sắp mưa.” - Ông trời như hẹn trước với quản gia, bà ta vừa nói dứt câu, bên ngoài cửa sổ đã nghe hồi sấm sét, sau đó thì đổ mưa, tiếng mưa đập vào cửa sổ đùng đùng.
“Thật sự mưa rồi… hơn nữa mưa còn rất to.” - Quản gia lại chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu: “… Sao cô ấy vẫn còn đứng đó, nước mưa bẩn như thế, như thế sẽ bệnh mất…”
Quản gia vừa nói vừa nhìn Hàn Tri Phản: “… Hàn tiên sinh, hay là, anh cho cô ấy lên đây thăm tiểu thiếu gia đi… Cô ấy dù gì cũng là mẹ ruột của tiểu thiếu gia, nghe tin tiểu thiếu gia bị bệnh chắc chắn là cô ây lo lắng hơn bất kỳ ai, cô ấy cứ đứng dưới lầu như vậy cả đêm lỡ mất mạng thì làm sao…”
Tiếng đánh máy của Hàn Tri Phản đột nhiên dừng lại, hắn dường như bị những lời lải nhải của quản gia làm cho mất kiên nhẫn, hắn quay đầu nhìn về phía quản gia nói một cách lạnh nhạt: “Bà đã lo lắng như vậy thì xuống dưới cùng cô ấy dầm mưa đi!”
Quản gia bị Hàn Tri Phản dọa sợ, lập tức không dám nói thêm tiếng nào.
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng.
Hàn Tri Phản lại nhìn chăm chăm vào máy tính, một hồi sau mới nhập tâm vào công việc, hắn vừa gõ được mấy chữ thì quản gia ở trước cửa sổ kinh hoàng kêu lên: “Hàn tiên sinh, không xong rồi, Trình tiểu thư, cô ấy ngất xỉu rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui