Hàn Tri Phản đứng trước mặt của Trình Vị Vãn, trong phòng không ai nói chuyện, giọng của quản gia có hơi lớn nên những lời bà ta nói, Trình Vị Vãn đều nghe rõ mồn một.
Tim đập yếu… tình trạng không khả quan… mấy chữ này lọt vào tai của Trình Vị Vãn, cô không nghĩ ngợi gì liền đưa tay giật lấy điện thoại của Hàn Tri Phản: “Hàm Hàm ở bệnh viện nào?”
Cô vừa mới hỏi xong, chưa kịp nghe thấy câu trả lời của quản gia thì đã bị Hàn Tri Phản giật điện thoại lại.
Hắn không để tâm việc Trình Vị Vãn đang lo lắng nháo nhào cả lên, hắn giật điện thoại và lui về sau một bước, đưa điện thoại lên tai và hỏi: “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhi đồng.”
Nghe thấy câu trả lời của quản gia, Hàn Tri Phản lập tức tắt máy, không hề để ý tới Trình Vị Vãn, hắn đi thẳng ra ngoài.
Hắn đi được hai bước thì cánh tay đã bị Trình Vị Vãn giữ chặt lại: “Hàm Hàm ở bệnh viện nào?”
Hàn Tri Phản dừng bước, cau mày, nghiêng đầu nhìn Trình Vị Vãn.
Sắc mặt cô xanh xao, môi run bần bật, mắt cô đen kịt, đầy vẻ lo lắng và sợ hãi tột độ.
Hắn vốn có ý định đẩy tay cô ra ngay lập tức bóp chết cô.
“Hàm Hàm rốt cuộc ở bệnh viện nào? Tình trạng của thằng bé rất tệ đúng không? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao bệnh của thằng bé lại trở nặng như vậy?” - Trình Vị Vãn càng hỏi càng cuống lên, cuối cùng, giọng cô run lên: “Có phải anh muốn tới bệnh viện không, có thể cho tôi đi cùng không, anh cho tôi gặp Hàm Hàm đi…”
Nói xong, tay còn lại của Trình Vị Vãn cũng giữ lấy Hàn Tri Phản, cô sợ hắn không đồng ý, liền nói tiếp, giọng giống như đang cầu xin: “… Tôi xin anh, cho tôi gặp Hàm Hàm, cho tôi gặp Hàm Hàm đi có được không? Có được không?”
Từ khoảnh khắc biết được Trình Vệ Quốc là ba cô, hắn không ngừng tự nhủ bản thân, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì, hắn cũng tuyệt đối không nương tay và mềm lòng với cô.
Vì vậy sau này, khi vô tình bị cô phát hiện ra sự thật, hắn không hề do dự, kiên quyết bỏ cô, sau khi biết cô mang thai, hắn vẫn không hề đổi ý, bỏ luôn cả con của cô. Sau này nữa, lúc hắn biết giữa cô và hắn không còn bất cứ quan hệ gì nữa, mỗi đêm cô lại còn đi lãng vãng dưới nhà hắn, hắn lại tiếp tục đi vào con đường vừa hận vừa tuyệt, dẫn một cô gái về nhà, thân mật với cô gái đó ở trước cửa để cô nhìn thấy.
Hắn đã ép cô ra khỏi thế giới của hắn như ý muốn, hắn cho rằng hắn đã được giải thoát, nhưng hắn không ngờ, cô lại giấu hắn và sinh đứa bé. Sau khi hắn biết được sự thật, hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ tiếp cận cô như lúc đầu, vì vậy, hắn không chút lưu tình, chọn cách cướp đi con trai và bỏ lại cô.
Hắn thừa nhận việc hắn khiến cô đau khổ, ngoài nguyên nhân là Ly Ly và ba của cô Trình Vệ Quốc ra, thì vẫn còn một nguyên nhân khác, hắn trách cô đã kéo dài chuyện của hai người thêm lần nữa.
Hắn rõ ràng là muốn trả thù cho Ly Ly, khiến Trình Vệ Quốc nếm mùi đau khổ khi chứng kiến người thân sống không bằng chết. Chuyện của hắn và Trình Vị Vãn không kết thúc, hắn có thể khiến cô mãi đau khổ, đây rõ ràng là điều hắn muốn, nhưng hắn không hiểu rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao, cục diện mà hắn muốn đã xảy ra trước mặt hắn, nhưng thời gian gần đây, tại sao hắn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng bực bội hơn.
Cho đến lúc này, hắn nhìn thấy bộ dạng bất lực cầu xin của cô khi bảo hắn dẫn cô đi gặp con trai, thì hắn mới biết rốt cuộc là vì sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...