Hàn Tri Phản nghe thấy vậy vừa vội vừa tức giận, hắn vừa vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm, vừa lớn tiếng nói: “Vậy các người còn gọi cho tôi làm gì, đi tìm mau! Tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được thằng bé thì các người cũng đừng quay lại!”
“Vâng, Hàn tiên sinh…” - Quản gia nơm nớp lo sợ đáp lời Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản không trả lời quản gia liền ngắt điện thoại, đạp cửa phòng tắm, tìm bàn chải và kem đánh răng, sau đó nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị rời khỏi.
Cũng may vẫn còn sớm, cả thành phố vẫn chưa hoàn toàn náo nhiệt, giao thông vô cùng thoáng chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã đến cửa biệt thự.
Không đợi xe dừng hẳn hắn đẩy cửa xuống xe, chạy nhanh vào nhà.
Quản gia sai tất cả mọi người đi tìm Hàm Hàm cả rồi, bình thường trong nhà rất náo nhiệt nhưng hôm nay lầu trên lầu dưới đều im lặng như tờ. Hàn Tri Phản đi từng gian phòng nhìn một lượt, xác định không có Hàm Hàm, lập tức lấy điện thoại vừa đi xuống lầu.
Cuộc gọi vừa mới kết nối, hắn liền nghe thấy lầu 1 vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn nhanh chóng xuống lầu liền nhìn thấy quản gia đi vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Hẳn là quản gia đang định nhận điện thoại nhưng nghe thấy tiếng bước chân nên ngước đầu nhìn một cái, thấy Hàn Tri Phản, bà ta lập tức ngắt điện thoại, cất vào: “Hàn tiên sinh…”
“Tìm được người chưa?” - Hàn Tri Phản không đợi quản gia nói tiếp mà đã lên tiếng, nhanh chóng hỏi chuyện quan trọng.
Quản gia lắc đầu, đáp một tiếng: “Vẫn chưa.”
Sau khi nói xong, đại khái bà ta có thể đoán được Hàn Tri Phản sẽ nổi giận nên lập tức lên tiếng: “Nhưng mà, Hàn tiên sinh, lúc nãy đã nhìn thấy trong máy tính của phòng an ninh giám sát, nhìn thấy…”
Quản gia bắt đầu ngập ngừng.
Hàn Tri Phản càng không kiên nhẫn: “Nhìn thấy cái gì?”
“Thấy…” - Quản gia cắn chặt răng, nhắm mắt, thành thật nói: “… Trình tiểu thư.”
Quản gia biết nghe thấy chuyện có liên quan đến mẹ của tiểu thiếu gia, Hàn Tri Phản nhất định sẽ nổi điên, cho nên sau khi nói xong ba từ “Trình tiểu thư”, bà ta vô thức lùi một bước, kéo dài khoảng cách giữa bà ta và Hàn Tri Phản, sau đó miêu tả chi tiếu những hình ảnh vừa mới thấy: “Mỗi đêm cô ấy đều qua đây, đứng rất lâu trước cửa…”
“… Tối hôm qua, Trình tiểu thư cũng có đến đây, nhưng đến muộn hơn một chút so với mấy ngày trước… Tôi để ý thời gian, là khoảng rạng sáng, lúc 4 giờ, cũng nghĩa là một tiếng trước tiểu thiếu gia thức giấc lúc 5 giờ… Camera xung quanh biệt thự không mở cho nên không thấy được tình hình cụ thể, tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn tiểu thiếu gia có phải do Trình tiểu thư đưa đi không… Nhưng mà, bình thường vẫn mở, tiểu thiếu gia cũng không chạy lung tung, cứ cho là một mình bỏ đi cũng không thể đi qua khu vườn này. Bây giờ trong cả khu vườn đều không tìm ra tiểu thiếu gia, tôi nghĩ, tôi nghĩ… có phải, có phải có… có liên quan đến Trình tiểu thư…”
Quản gia càng nói, sắc mặt Hàn Tri Phản càng khó coi, bà ta bị dọa đến mức giọng nói cũng nhỏ đi.
Cuối cùng, đừng nói nhìn mặt Hàn Tri Phản, ngay cả thở bà ta cũng không dám.
Sau khi bà ta nói xong, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, khoảng một lúc sau có tiếng bước chân vọng đến.
Quản gia len lén đứa mắt nhìn, ngay cả sắc mặt Hàn Tri Phản bà ta cũng chưa kịp nhìn, hắn đã giận đùng đùng bước ngang qua bà ấy, lạnh lùng bước đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...