Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu
Tạ Ngọc Tư! Cô ta sao lại rời đi sớm như vậy?
Nụ cười vui vẻ của Quý Ức đột nhiên biến mất.
Cánh tay nắm cửa xe ô tô của Hạ Quý Thần bỗng khựng lại, không một chút chần chừ anh đã quay người nói với Quý Ức: “Anh đi qua bên kia hút thuốc nhé!”
Nói xong, anh đóng cửa xe lại, đi về phía sau đuôi xe.
“Không ngờ chị vẫn chưa rời đi…” - Hạ Quý Thần mới nhấc chân đi được hai bước thì tiếng của Tạ Tư Ngọc đã vọng lại rồi, mà cô ta còn tiến đến gần hơn trước, thậm chí ngay sau khi cô ta nói xong thì Quý Ức vẫn còn nghe tiếng giày cao gót của cô ta.
Cùng với tiếng gót giày lộp cộp trên đất thì khoảng cách càng lúc càng gần, chưa gì Quý Ức đã nghe thấy tiếng lanh lảnh của Tạ Tư Ngọc cất lên: “Ồ? Đây là… Anh Hạ?”
Hạ Quý Thần bước đi nhanh nhẹn dứt khoát, anh không vì sự nghi hoặc của Tạ Tư Ngọc mà chậm bước lại.
Quý Ức có thể cảm nhận rõ ràng những bước chân ngày càng bước nhanh của Tạ Tư Ngọc. Đúng lúc mà Hạ Quý Thần sắp vượt qua cô ta, Tạ Tư Ngọc nhanh chóng chặn trước mặt anh, nghiêng đầu rồi cười dịu dàng, nói: “Đúng là anh Hạ rồi, em còn tưởng mình nhận nhầm người chứ.”
Hạ Quý Thần bị cô ta chắn đường, đôi mắt lãnh đạm của anh lướt qua khuôn mặt với nụ cười tươi giả tạo của cô ta, anh không thèm quan tâm đến cô ta liền lách người qua một bên tiếp tục bước đi.
Chỉ là lần này, khi mà Hạ Quý Thần còn chưa tiếp tục rời đi, ngay phía bên cạnh anh, Quý Ức đã đưa tay nắm lấy ống tay áo của anh rồi.
Trán của Hạ Quý Thần nhăn lại một chút, anh quay đầu nhìn về hướng Quý Ức.
Một nụ cười ấm áp ôn hòa của Quý Ức đáp lại ánh nhìn của anh, rồi sau đó cô nhanh chóng kéo cánh tay của anh lại, luồn tay vào ôm lấy cánh tay anh rồi tựa vào người của anh, khóe môi cong lên nhìn về phía Tạ Tư Ngọc mà thoải mái nói chuyện: “Cô Tạ, xin hỏi cô tìm Quý Thần có việc gì?”
Quý Thần…
Cơ thể của Hạ Quý Thần bỗng trở nên cứng đơ.
Trước tới giờ, anh và cô sống với nhau, cô luôn luôn gọi anh là “Hạ Quý Thần”.
Mặc dù trên thế giới này có vô số người gọi anh là “Quý Thần” nhưng không thể nào nghe thân mật ngọt ngào như cô gọi.
Tạ Tư Ngọc thật sự không thể nghĩ ra Quý Ức có thể phản ứng lại như vậy, sắc mặt cô ta đơ đi một giây, mới nhếch môi cất giọng nói ấm áp ngọt ngào: “Cũng chẳng có chuyện gì, chị đi rồi nên mọi người đều đã rời tiệc. Ra về thì trùng hợp gặp được hai người, giám đốc sản xuất đều là người quen của anh Hạ mà…”
Nụ cười vui vẻ trên mặt của Quý Ức còn chưa tắt nhưng trong lòng cô đã như có một nụ cười lạnh.
Đúng thật là không hổ là người hợp tác cùng Thiên Ca, phong cách làm việc cũng giống Thiên Ca như đúc.
Cô ta còn cho rằng cô ngốc sao? Còn không phải là cô ta có cố ý đề nghị tan tiệc sao, lại còn đặc biệt dẫn mọi người ra cổng, đang muốn khiến Quý Thần khó chịu sao?
Trong lòng cô hiểu rất rõ, vì sao Tạ Tư Ngọc cất tiếng gọi tên cô, vì sao Quý Thần nói muốn đi hút thuốc, càng hiểu rõ Tạ Tư Ngọc đã nhìn ra việc Quý Thần muốn né tránh, cố ý bước thật nhanh chặn trước mặt anh. Vì vậy cô mới nhân lúc Hạ Quý Thần không đếm xỉa gì Tạ Tư Ngọc mà kéo tay anh lại.
Cô muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Hạ Quý Thần chính là người mà Quý Ức này thật lòng yêu thương cũng là người đàn ông cô sẽ giao phó cuộc đời mình. Bất kể trong mắt người khác anh có xấu xa thế nào thì trong mắt cô anh là một người vô cùng hoàn mỹ.
Điều quan trọng hơn đó là cô muốn khiến anh vui vẻ một chút.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Quý Ức càng thêm ấm áp xinh đẹp hơn: “Thì ra là như vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...