“Em nói, em muốn ăn đậu hủ Ngọc Yên, hôm sau cũng có thể ăn được.”
“Lúc bà ngoại không thường xuyên ở nhà, em thường đến nhà các anh, lúc làm bài tập đến tối, mệt mỏi mà gục xuống bàn ngủ, lúc tỉnh lại trên người đã có người đắp chăn cho em.”
“Có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra… Nhiều đến nỗi, khi đó, em nghĩ ngày nào em cũng được cưng chiều.”
“Những lời này, em chỉ nói cho một mình anh Dư Quang nghe, vì em biết anh ấy sớm nhất, tính cách anh ấy cũng tốt nữa, trong nhà, anh ấy đối xử với em tốt nhất, vì thế khi những lời em nói đều trở thành sự thật, em tự cho rằng những điều này đều do anh Dư Quang làm cho em…”
“Chính là vì từng giây phút ấm áp như thế xảy ra mỗi ngày, mỗi ngày như vậy nên dần dần em đã thích anh Dư Quang.”
“Em thật sự rất thích anh Dư Quang, vì em nghĩ, anh ấy đối với em thật tốt, tốt đến nỗi trên thế gian này em cũng không thể nào tìm được người thứ hai.”
“Em của lúc đó, thật sự ôm suy nghĩ nếu không phải anh Dư Quang thì không em lấy chồng, em còn nhớ rất rõ, lúc mối quan hệ giữa em và Thiên Ca còn tốt, tụi em đến một thị trấn nhỏ chơi, trong quán cafe ở đó có trò chơi rất vui chính là viết thư gửi cho chính bản thân mình mười năm sau, lúc đó, câu nào trong thư của em cũng nhắc đến anh Dư Quang hết.”
Lúc Quý Ức nói đến đây thì cô và Hạ Quý Thần đã đi đến vườn hoa trong khu chung cư.
Trong vườn hoa, có một gốc cổ thụ Quý Ức dừng lại ngay chỗ này.
Cô quay người lại nhìn Hạ Quý Thần, nhìn anh một hồi, cô mới lên tiếng: “Nhưng mà, Hạ Quý Thần, anh có biết không? Cho đến hôm nay, em mới tìm được một tấm hình khi chúng ta còn nhỏ trong phong thư cất trong phòng. Em mới biết rằng, những điểm quan trọng trong sách của em là anh vẽ, chăn đắp lên người em khi em ngủ cũng là anh đắp… Đến ngay cả chuyện của Tôn Chương, trước khi anh Dư Quang tìm anh, thì anh đã giúp đỡ em rồi…”
“Thì ra, trước giờ em vẫn không biết, những điều ấm áp khiến em cảm thấy được yêu mến chính là anh làm cho em.”
“Em vẫn cho rằng, các anh ai cũng đối xử với em thật tốt, nhưng tới hôm nay em mới biết, suốt mấy năm nay, thật ra chỉ có một mình anh.”
“Vì thế, Hạ Quý Thần, anh đừng giận em được không, em thật sự không cố ý hiểu lầm anh, nếu em biết được, biết được người đó chính là anh mà không phải là anh Dư Quang, thì lúc đó em sẽ không từ chối ở bên cạnh anh…”
Khi Quý Ức nói xong một tràng, Hạ Quý Thần đã trố mắt thật lâu: “Vì thế nên, ý của em là…”
Anh còn chưa nói hết câu, Quý Ức đã hiểu được lời của anh muốn hỏi mà nói tiếp: “Đúng vậy, người mà em thích khi đó chính là anh, chỉ là em nhận nhầm anh với anh Dư Quang.”
Làm sao có thể miêu tả tâm trạng của Hạ Quý Thần lúc này đây?
Anh cảm thấy mình như đang nằm mơ, lại cảm thấy chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng.
Người con gái anh yêu, vì từng việc làm của anh mà yêu anh trai của anh… Điều này chứng tỏ, thật ra trước giờ, người mà cô ấy thật sự yêu chính là anh, chỉ là cô ấy lại nhận sai người thôi, rõ ràng mọi chuyện hôm nay đều vì một lá thư này mà anh đã bị dày vò thật lâu sao?
“Lúc đầu, khi em vừa thích anh, lại vừa thích anh Dư Quang, em còn nghĩ, hi vọng anh Dư Quang là anh, suốt quãng đời còn lại cũng là anh, không ngờ ước nguyện của em đã thành sự thật…” - Dù đã sang xuân, nhưng ở bên ngoài lâu như thế cũng có chút lạnh, quần áo trên người Quý Ức không có túi, cô bỏ tay vào túi áo của Hạ Quý Thần, khi cô chưa nói xong thì đầu ngón tay đã mò thấy một mảnh giấy thô trong túi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...