Qua Tết âm lịch, thời tiết ở Bắc Kinh càng ngày càng nóng. Trong vòng một đêm toàn bộ hoa xuân ở thủ đô đã nở rộ, ngay cả cây liễu cũng nhú ra lá non xanh mướt.
Hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời rực rỡ xán lạn chiếu khắp nơi, khiến cho thủ đô như sáng bừng lên.
Cảnh tượng như vậy mỗi năm đều có nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc không ngừng lùi lại phía sau, không hiểu sao Quý Ức lại cảm thấy thủ đô Bắc Kinh lúc này thật vô cùng xinh đẹp, làm rung động lòng người.
Cô biết đó là bởi vì có Hạ Quý Thần... Giống như việc hôm nay, mặc dù cô mất đi rất nhiều thông cáo, bị nhiều người mắng chửi, chẳng kém gì vụ năm trước khi cô bị vu oan là ăn cắp bản quyền của người khác, thế nhưng tâm trạng của cô bây giờ lại khác hoàn toàn so với lúc đó. Chẳng những cô không cảm thấy buồn bã, mà ngược lại, cô còn rất vui mừng, tung tăng như chim sẻ.
Bởi vì cô đã có được anh,anh là món quà ý nghĩa nhất dù phải mất đi tất cả.
Ngay khi nghĩ đến cảnh tượng sau này về già cô và anh sẽ ở bên cạnh nhau, không hiểu sao cô lại có cảm giác mong chờ và phấn khích, lúc này cô liền nhoẻn miệng cười.
Xe chạy được một lúc, khi Quý Ức đang đắm chìm trong tưởng tượng về cuộc sống tương lai của mình và Hạ Quý Thần thì bỗng nhiên cô nhìn thấy một chỗ quen thuộc, thấy vậy cô lập tức nói: “Dừng xe.”
Đường Họa Họa đạp mạnh phanh.
Trang Nghi ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn Quý Ức: “Có chuyện gì vậy?”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào khu cư xá ở ven đường trong chốc lát, cô không trả lời câu hỏi của Trang Nghi, mà giơ tay, chỉ về phía một cái cửa nhỏ, nói: “Đậu xe ở đó.”
Cũng chỉ cách khoảng hai mươi mét, Đường Họa Họa đạp chân ga một cái là đến.
Sau khi xe dừng hẳn, Quý Ức lập tức lấy kính râm và khẩu trang ở bên cạnh đeo lên.
Thấy hành động của Quý Ức, Trang Nghi lại lên tiếng hỏi: “Quý Ức, em muốn vào khu cư xá này sao?”
Quý Ức đáp một tiếng “Ừm”, sau đó lấy gương ra, soi một lúc, sau khi xác định sẽ không bị nhận ra, cô mới giơ tay định mở cửa xe.
Mặc dù không biết Quý Ức muốn vào cư xá làm gì, nhưng Trang Nghi vẫn tháo đai an toàn: “Chị đi với em.”
“Không cần đâu, chị với Tiểu Họa cứ chờ trong xe. Em muốn một mình đi dạo một chút.” Biết Trang Nghi lo lắng, sau khi mở cửa xe, Quý Ức không vội xuống xe, mà nói thêm:
“Hai người cứ yên tâm, không có việc gì đâu, khu cư xá này rất quen thuộc với em.”
Nói xong, Quý Ức lập tức bước xuống xe, giơ tay đóng cửa, sau đó đi về phía cánh cửa nhỏ của cư xá.
Khu cư xá này hoàn toàn quen thuộc với cô, bởi vì ở đây, cô có một căn hộ. Đó chính là căn hộ dùng làm phòng cưới mà anh Dư Quang đã mua cho cô và anh.
Hơn một năm nay cô gần như cứ cách một khoảng thời gian là đến đây ở vài ngày.
Sau này, cô và anh Dư Quang hủy bỏ hôn ước, thì cô không đến đây nữa...
Nếu không phải hôm nay vừa đúng lúc đi ngang qua, thấy khu cư xá này, thì chắc cô cũng đã quên mất căn hộ ở đây.
Nhưng mà, không phải là anh Dư Quang mua căn hộ này, mà chính xác là Hạ Quý Thần đã mua... Cho nên cô mới đột nhiên có hứng bảo Đường Họa Họa dừng xe, cô muốn vào đây một lát.
Đây là khu cư xá cao cấp, cho nên mặc dù đã gần hai năm trôi qua, nhưng cũng không có quá nhiều thay đổi.
Quý Ức không thường đi vào bằng cửa sau nên có hơi không quen. Dọc theo lối đi, bảy tám lần quẹo, cuối cùng, cô cũng tìm được tòa nhà của mình.
Cô vào thang máy, đi lên lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...