“À, quên nói với cậu, cô này tên là Ninh Ngưng.” - Đường Họa Họa vừa lái xe vừa nhìn nét mặt của Quý Ức qua kính chiếu hậu: “Cô ấy du học ở Anh 5 năm rồi, giờ cũng đã tốt nghiệp, lớn hơn cậu 3 tháng tuổi đó.”
Quý Ức gật đầu rồi “Ừm…” một tiếng
Không khí trong xe im lặng một chút Quý Ức lại cất lời: “Hồi năm ngoái, lúc tớ tham gia lễ hội liên hoan phim ở Mỹ, không phải đã cùng cậu và Trang Nghi dạo phố mua rất nhiều đồ sao? Tớ nhớ lúc đó có rất nhiều thứ không dùng đến nên vẫn chưa mở ra, cậu và Trang Nghi để ở đâu rồi?”
“Đều ở trong văn phòng của công ty ấy.” - Đường Họa Họa hơi quay đầu, buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Ức cũng không sốt sắng trả lời ngay mà lại hỏi: “Hôm nào phải ăn cơm cùng fans hâm mộ đây?”
“Tối ngày 18, ăn ở nhà hàng Lilac, ngay lô ghế số 1.”
“Ừm…” - Quý Ức khẽ lên tiếng. “… Vậy mai hay mốt, khi nào cậu có thời gian thì về công ty một chuyến đi, mở vài hộp ra, chọn mấy phần quà, rồi nhờ người gói lại cho thật đẹp, sau đó nhanh chóng để lên xe.”
Đường Họa Họa nghe đến đó mới hiểu Quý Ức mua nhiều đồ như vậy là cho fans, cô nhanh chóng gật đầu, đáp lại: “Tớ biết rồi.”
----
Lúc 17 giờ tối, Hạ Quý Thần nhận được cuộc gọi video của Ninh Ngưng.
Trong điện thoại, có lẽ do thấy Ninh Ngưng vừa mới tắm xong, một tay cầm điện thoại, một tay dùng khăn xoa mặt.
Hạ Quý Thần chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, rồi lại để nó dựa lên bàn trà, tiếp tục cầm quyển sách thong dong đọc tiếp.
“Ngày mai anh rảnh không?” - Trong phòng của khách sạn rất yên tĩnh, giọng của Ning Ngưng trong điện thọai lại hỏi có chút đột ngột.
Hạ Quý Thần đọc hết chữ cuối mới chậm rãi lật trang, điềm đạm trả lời: “Có.”
“Vậy thì, tối mai em mời anh ăn cơm nha?” - Ninh Ngưng sau khi đề nghị xong, cô ta không chờ Hạ Quý Thần trả lời đã tiếp lời: “Ăn đồ Pháp, được không anh?
Hạ Quý Thần khẽ nhíu mày, ngưng đọc sách rồi lại nhìn về điện thoại trên bàn.
Ninh Ngưng quan sát gương mặt anh, trong lòng cũng hiểu anh đang nghĩ gì, lúc ở Pháp ngày nào hai người cũng ăn đồ Pháp, giờ trở về Bắc Kinh rồi mà vẫn ăn đồ Pháp. Mà cô cũng hết cách, người quyết định vị trí của cô không phải là cô mà là do truyền thông…
Ninh Ngưng sợ Hạ Quý Thần thấy mình hơi khác thường, liền cúi đầu tránh ánh mắt của Hạ Quý Thần: “Vậy nhà hàng Lilac đi, nổi tiếng lắm đó, nghe nói cảnh đêm cực đẹp, em chọn không phải nhờ đồ ăn ở đó đâu, là vì cảnh đêm của nó đó...”
Nói xong, Ninh Ngưng ngẩng đầu lén nhìn màn hình điện thoại. Đã sớm chẳng thấy bóng dáng của Quý Hạ Thần, biết rằng mình đánh lạc hướng thành công thì cười hì hì: “Nhớ nhé, tối mai 6 giờ 30 tại lô ghế số 1 ở nhà hàng Lilac.”
Hạ Quý Thần không mở miệng nhưng lại vô tâm “Ừm” một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng lật đến một trang giấy trong quyển sách trên tay.
“Anh còn phải xem xong kịch bản, cúp máy đây…”
Ninh Ngưng đã quen phản ứng này của Quý Hạ Thần, vừa dứt lời thì cô liền muốn cúp máy, nhưng khi ngón tay sắp chạm đếm nút tắt thì lại sực nhớ ra mình quên chuyện quan trọng nhất, lại nói: “Ngày mai anh đến thì chỉ cần báo tên của em, số điện thoại của em nữa, chỉ nói là em đi một mình thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...