Hạ Quý Thần đưa điếu thuốc lên hút nhưng anh chợt dừng lại vì câu nói của Ninh Ngưng.
Anh vẫn không tiếp chuyện với Ninh Ngưng, nhưng ánh mắt đã tập trung sang đầu ngón tay phải.
Mặc dù khoảng thời gian anh ở cạnh cô đã qua một lúc lâu, nhưng cảm giác dịu dàng ban nãy vẫn còn rất rõ ràng.
Ninh Ngưng quan sát phản ứng của Hạ Quý Thần, cô biết bản thân đã đoán đúng: “Anh như thế này thì có ích gì? Hoặc là quên cô ấy đi, bắt đầu một cuộc sống mới, hoặc là tìm cô ấy về. Anh không đuổi theo cô ấy, cũng không chịu quên cô ấy, cứ để bản thân khổ sở trong một thế giới không có cô ấy nhưng mỗi ngày đều nhớ đến cô ấy, đến khi nào mới có thể kết thúc?”
Lời của Ninh Ngưng khiến cho Hạ Quý Thần cau mày lại, anh ngẩng đầu liếc cô ta một cái, cứ như cô ta không hề tồn tại, anh tiếp tục từ tốn hút thuốc.
“Hạ Quý Thần, tại sao mỗi lần nói đến những chuyện này, anh đều không đếm xỉa đến em?”
“Đây là việc của cô, không hề liên quan đến tôi. Nếu không phải vì trước đây khi cô làm nhân viên thu ngân ở Pháp, tôi và cô quen biết nhau, cô lại giúp đỡ tôi một lần thì bây giờ tôi chẳng phải nhọc lòng thế này!”
Ninh Ngưng nhìn Hạ Quý Thần, cô nói nhiều như thế, nhìn dáng vẻ không chút động lòng của anh, cô ta nhịn không được mà giậm chân nói: “Đúng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp! Em thật sự chẳng thèm quan tâm anh nữa, anh thích làm gì thì làm!”
Nói xong, Ninh Ngưng đùng đùng quay người bỏ đi ra ngoài, đi được hai bước, cô lại dừng lại: “Đúng rồi, em có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Hạ Quý Thần thấy Ninh Ngưng đổi sang chủ đề khác, mặc dù vẫn không mở miệng nói câu nào, nhưng đã có chút phản ứng, anh quay đầu về phía cô.
“Là thế này...” Ninh Ngưng bước đến trước mặt Hạ Quý Thần: “... Tiền lần trước anh cho em, không đủ dùng, thuốc dùng trong ca phẩu thuật của ba em đổi sang loại khác rồi, một mũi phải cần tới mấy triệu, vì vậy, anh có thể cho em mượn thêm một ít nữa không?”
“Bao nhiêu?” Cuối cùng Hạ Quý Thần cũng đã chịu mở miệng, câu nói đầu tiên kể từ khi bước vào phòng khách sạn.
Ninh Ngưng nghiêng đầu, nghĩ một lúc, chìa năm ngón tay ra trước mặt Hạ Quý Thần.
Năm triệu dường như có hơi ít... Ninh Ngưng không đợi Hạ Quý Thần kịp phản ứng thì đã giơ thêm hai ngón tay.
Bảy triệu đủ không? Lỡ như không đủ thì sao?
Qua vài giây, Ninh Ngưng lại giơ thêm hai ngón tay nữa.
Chín triệu dường như hơi nhiều... Ninh Ngưng vừa nghĩ vừa rút lại bớt một ngón tay.
Hạ Quý Thần nhìn ngón tay của Ninh Ngưng lúc nhiều lúc ít, cỏ vẻ như không nhẫn nại được nữa, anh lấy hai cái thẻ từ trong túi ném cho Ninh Ngưng: “Hai cái thẻ này không có mật khẩu, dùng bao nhiêu thì tự đi mà rút bấy nhiêu.”
“Vậy được rồi...” Ninh Ngưng nhận thẻ, còn nói thêm một câu: “Ngày mai em sẽ xem rốt cuộc muốn dùng bao nhiêu, tới lúc đó em sẽ đem thẻ và cả giấy nợ trả lại cho anh.”
Hạ Quý Thần lười chẳng muốn nói, khoát tay tỏ ý bảo Ninh Ngưng mau đi đi.
Ninh Ngưng cũng không có ý ở lại thêm, chào một câu “Bye bye” rồi quay người đi.
Đi được hai bước, Ninh Ngưng dường như lại nhớ đến chuyện gì đó, cô dừng lại lần nữa, quay đầu về phía Hạ Quý Thần và nói: “Đúng rồi, lúc trước không phải em nói với anh mời anh ăn cơm để cảm ơn sao? Hai ngày nữa em sẽ cho anh biết thời gian và địa điểm cụ thể...”
Hạ Quý Thần không nhìn Ninh Ngưng, chỉ lạnh nhạt trả lời một tiếng “Ừ”.
Ninh Ngưng không nói thêm nữa, cầm thẻ và nhanh chóng rời khỏi phòng của Hạ Quý Thần, rẽ vào phòng của mình ở cạnh đó, tiếng đóng cửa rất lớn, mặc dù cửa phòng Hạ Quý Thần đã được cô đóng lại, nhưng lúc Hạ Quý Thần ngồi trên sofa vẫn loáng thoáng nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên từ phòng bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...