Quý Ức chọn một chỗ ngồi xuống, nhận menu mà ông chủ đưa cho, lướt một lúc rồi chọn một món ăn đơn giản.
Lúc ca sĩ hát xong bài hát nọ, Quý Ức lấy bút để trên bàn, điền vào giấy đề nghị phần ca khúc, sau đó chờ ông chủ mang thức ăn ra thì đưa nó cho ông.
Ông chủ đưa cho ca sĩ nọ nhìn qua, thấy người kia gật đầu, ông lại đi tới trước quầy bar nghịch điện thoại như lúc Quý Ức vừa mới tới.
Có lẽ ca sĩ nọ đang tìm nhạc nền trên điện thoại, một lúc sau, giai điệu quen thuộc vang lên trong quán bar.
Lúc nãy đứng ngoài cửa nghe thấy giọng hát này, Quý Ức đã cảm thấy giọng của anh ta và Hạ Quý Thần khá là giống nhau, lúc hát bài hát mà cô đề nghị hát đến đoạn cao trào nhất cũng giống Hạ Quý Thần đến chín phần.
"Anh không còn tồn tại trong thế giới của em, thôi thì quên anh đi, đạo lý đó ai cũng hiểu, nói thì dễ nhưng yêu rồi biết làm sao".
Trong chớp mắt, thời gian như quay ngược lại khung cảnh sinh nhật cô năm đó, khi cô đang quay Tam Thiên Si.
Anh có biết hình ảnh của anh đã khắc sâu trong cuộc sống của cô như thế nào hay không, khi anh đi rồi, ngay cả sinh nhật, cô cũng không dám tổ chức, bởi vì cô sợ, sợ nỗi nhớ trào dâng, sợ đau đớn không kìm nén được, sợ nghẹn ngào bật khóc...
Thực ra cô cố gắng khống chế bản thân mình, cố gắng không được nghĩ đến anh, có lẽ đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên cô mới nhớ tới anh như thế.
Buổi phỏng vấn, điện thoại của Đường Họa Họa, pháo hoa ở Hậu Hải... Một lần nữa cô nhốt mình trong thế giới của anh, không thoát ra được.
"Em chỉ mong cách anh vài dặm, ít nhất có thể cảm nhận được lúc anh vui buồn, lúc anh cần em đều có thể bên anh".
Dù Quý Ức gọi món nhưng chẳng buồn động đũa.
Nghe ca sĩ nọ hát, nhớ tới những chuyện giữa mình và Hạ Quý Thần, lòng càng thêm đau đớn, đau đến mức cô không ngồi thẳng được, cô muốn khiến mình thoải mái hơn một chút, nên bất giác cầm lấy chai rượu trên bàn rót đầy và uống.
Lúc vừa uống xong thì ca sĩ nọ cũng hoàn thành bài hát mà Quý Ức chọn.
Cô không để ca sĩ tự chọn bài mà lại đề nghị hát thêm bài nữa, bài hát có bốn chữ "phạm vi vài dặm".
Dù đã nghe một lần, nhưng lúc nghe đến lần thứ hai, Quý Ức vẫn thấy khó chịu, vành mắt đỏ hoe, cô tiếp tục uống không ngừng.
Bởi vì lúc tối nhận phỏng vấn nên cô phải ăn bữa tối sớm hơn, bây giờ đã thấy hơi đói bụng, lại uống nhiều rượu như thế nên dạ dày càng đau, ấy vậy mà Quý Ức cũng không buồn dừng lại, liên tiếp đề nghị bài "phạm vi vài dặm" rồi cứ liên tục uống.
Không biết bản thân đã đề nghị bài hát ấy bao nhiêu lần, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, cô chỉ biết cuối cùng không thể chịu nổi nữa, cô gục xuống bàn.
Giờ đã khá muộn, ông chủ và người ca sĩ nọ cũng chuẩn bị kết thúc công việc về nhà.
Ông chủ chạy tới trước mặt Quý Ức bảo cô thanh toán.
Quý Ức vẫn còn hơi tỉnh táo nhưng động tác khá khó khăn, cô cố gắng lắm mới moi được ví tiền trong túi, rút một xấp đưa cho ông chủ.
Không quan tâm tiền có đủ hay không, cô lảo đảo đứng lên đi ra khỏi quán.
Đêm đông gió rét giúp cô tỉnh rượu được ít nhiều. Cô đứng bên đường, nhìn cảnh vắng vẻ xung quanh, nhìn một lúc lâu rồi từ từ ngồi xuống, ôm đầu gối khóc òa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...