Chưa đến một lát sau, xe đã đi được một khoảng cách khá xa, mất hút trong bóng đêm, đúng lúc đó, từ ngõ hẻm bên cạnh quán cà phê, có một người mặc áo khoác màu đen bước ra, không cài cúc áo, gió rét thổi qua làm góc áo bay bay.
Anh nhìn chằm chằm hướng chiếc xe rời đi một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó cất bước đi ngược hướng xe của Quý Ức.
Gió thổi mạnh vù vù bên tai không ngừng.
Văng vẳng bên tai như có tiếng của một cô gái vang lên.
"Tôi không độc thân, tôi chỉ đang đợi người".
"Vâng, tôi đang đợi anh ấy trở về".
"Anh ấy à, anh ấy là người tốt nhất trên đời tôi từng gặp, cho nên những người khác không lọt được vào mắt tôi".
Bước chân của người đàn ông từ từ dừng lại.
Đúng thế, cô ấy là người tốt nhất trên đời mà tôi từng gặp, cho nên cô ấy xứng đáng có được điều tốt nhất.
Nhưng anh đã không phải là người tốt nhất nữa rồi.
----
Trên đường về, Quý Ức nhận được điện thoại của Trang Nghi.
Nói về chuyện chương trình đầu xuân.
Buổi chiều lúc Quý Ức ra ngoài quên sạc pin điện thoại, mới nói được được mấy câu, điện thoại của cô đã báo tín hiệu chuẩn bị tắt máy vì không đủ năng lượng.
Quý Ức vội vàng cắt ngang lời Trang Nghi, nói cô ấy gọi điện sang số đường Đường Họa Họa rồi đưa điện thoại của mình cho Đường Họa Họa sạc pin, sau đó cô mới tiếp tục bằng nói bằng điện thoại của Họa Họa.
Trò chuyện khoảng hơn mười phút đồng hồ, rốt cuộc cũng nói xong.
"Vậy chị bảo Tiểu Dương gửi tài liệu vào weibo của Đường Họa Họa nhé" - Quý Ức bấm tắt cuộc gọi, ngay lập tức nhận được tài liệu mà Tiểu Dương gửi tới di động của Đường Họa Họa.
Cô tắt khung đối thoại với Trang Nghi, lúc mở thư của Tiểu Dương, cô lại nhìn thấy ba chữ "Hạ học trưởng" trên màn hình điện thoại của Đường Họa Họa.
Trong ấn tượng của cô, Đường Họa Họa và Hạ Quý Thần không tính là quen thân, sao họ lại kết bạn weibo với nhau được?
Hơn nữa, trong nội dung tin nhắn hiển thị ngoài màn hình còn có tên cô...
Quý Ức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Họa Họa đang chăm chú lái xe, chần chừ một lúc rồi mở tin nhắn của Hạ Quý Thần.
Tin nhắn cuối cùng của Đường Họa Họa và Hạ Quý Thần là vào tết âm lịch năm ngoái.
"Hạ học trưởng, Tiểu Ức lại có scandal rồi, nói là đạo phần biểu diễn của Thiên Ca, tôi gọi mà cậu ấy không bắt máy".
Quý Ức thoáng nhíu mày, tiếp tục kéo lên trên, đa số đều là tin Đường Họa Họa nhắn cho Hạ Quý Thần, mỗi tin đều liên quan đến chuyện của cô.
"Hạ học trưởng, Tiểu Ức về ký túc xá rồi, tâm trạng không tệ lắm".
"Hạ học trưởng, cháo anh bảo tôi đưa cho Tiểu Ức, cậu ấy đã uống hết rồi, tôi thấy cậu ấy rất thích".
"Hạ học trưởng, Tiểu Ức không thoải mái vì đến kỳ kinh nguyệt, cậu ấy bị đau bụng kinh".
"Hạ học trưởng, trà gừng đường đỏ anh nói dì Trương đưa cho tôi, tôi đã đưa cho Tiểu Ức rồi".
"Hạ học trưởng, anh xem mấy bức hình này, Lâm Nhã nói về Tiểu Ức như vậy trong nhóm bạn bè đó".
"Hạ học trưởng..."
Khó trách, cô còn thắc mắc, cô gặp “anh Dư Quang” cũng là Hạ Quý Thần, nhưng có rất nhiều chuyện, cô không hề nói cho Hạ Quý Thần nhưng lúc cô cần nhất, "anh Dư Quang" lại đến bên cạnh cô, hóa ra... Họa Họa... cô ấy đã nói hết chuyện của cô cho Hạ Quý Thần.
Xe dừng lại trước lầu nhà họ Quý, Đường Họa Họa xuống xe chạy tới mở cửa cho Quý Ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...