Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu
Thời gian trôi qua, tình trạng cơ thể của cô bắt đầu càng ngày càng tốt lên. Không cần truyền dịch nữa, cơn sốt cũng lui, thời gian trôi qua sức khỏe của cô dần tốt lên, cũng tăng cân trở lại.
Nửa tháng sau, Quý Ức hồi phục như cũ, tiến hành thủ tục xuất viện.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, cô dặn Trang Nghi rất nhiều chuyện.
“Những hoạt động nào em bắt buộc phải tham gia thì em sẽ tham gia, nhưng trước mười một giờ em phải về nhà.”
Bởi vì cô nghe lời anh, cô sẽ không cố gắng thức khuya.
“Về sau có gọi đồ ăn ngoài nữa thì mấy món như bún thập cẩm cay, tôm càng em sẽ không ăn.”
Đây là đồ ăn Quý Ức thích nhất, Trang Nghi sau khi nghe xong liền cau mày: “Không ăn?”
Quý Ức nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, trong lòng cô thầm nói thêm một câu, bởi vì anh ấy từng nói, muốn ăn ít thì cố gắng đừng ăn.
"Về sau đồ uống của em giữ nhiệt độ bình thường hoặc là nóng, không ăn kem ly cùng đồ uống lạnh nữa."
Nói đến đây Quý Ức chợt nhớ lúc tổ kịch tụ tập, cô ôm một chai bia ướp lạnh cụng với người khác, Hạ Quý Thần vừa trò chuyện với cộng sự bên cạnh vừa lấy chai bia của cô thay bằng chén trà nóng.
Trong quá trình cô và anh sống chung, rất nhiều chi tiết tỉ mỉ và thói quen trong cuộc sống của cô anh còn để ý kĩ hơn.
Quý Ức trừng lớn hai mắt, ngăn lại những giọt nước mắt sắp rơi rồi mở miệng: "Về sau mỗi xế chiều em muốn ăn trái cây, chị nhớ chuẩn bị sớm một chút."
“Còn nữa, mỗi ngày em muốn ăn đủ ba bữa cơm..."
Cổ họng Quý Ức dường như nghẹn lại rất khó chịu, cô cố hết sức mới nuốt nước miếng được một cái, sau đó nói tiếp: "Lịch trình chị xem rồi sắp xếp, nhưng mỗi tuần em muốn tới phòng gym ba lần, chị liên hệ huấn luyện viên lần nữa giúp em."
Em sẽ cố gắng dựa theo mong muốn của anh mà sống. Em sẽ cố gắng sống thật tốt, thật khỏe mạnh. Bởi vì đây là điều mà anh mong muốn…
"Còn cái gì cần chị ghi nhớ không?" - Trang Nghi thấy Quý Ức không nói tiếp liền lên tiếng hỏi.
Quý Ức dừng suy nghĩ trong đầu lại, nhìn Trang Nghi lắc đầu: "Không có."
Quý Ức vừa nói xong, không lâu sau cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Bạch lo liệu xong thủ tục xuất viện đi tới nói: "Quý tiểu thư, thủ tục đã xong rồi, bây giờ có thể xuất viện."
Quý Ức chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa đứng lên, Trang Nghi xách túi xách theo sau Quý Ức.
Ra khỏi bệnh viện, Trần Bạch lái xe về hướng nhà cô.
Lúc đi ngang qua quảng trường YR, Quý Ức đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”
Trần Bạch vội vàng đạp phanh xe.
Quý Ức nhìn qua cửa sổ xe mắt đăm đăm nhìn vào nhà hàng Thái bên cạnh quảng trường YR. Trần Bạch nhìn Quý Ức không lên tiếng, nói: "Quý tiểu thư?"
Quý Ức không có phản ứng, vẫn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ xe không chớp mắt.
Trần Bạch quay đầu liếc Trang Nghi một cái, Trang Nghi nhận được tín hiệu, vừa định chạm Quý Ức một cái hỏi cô có sao không thì Quý Ức thì thào: "Hóa ra lúc đó là anh ấy nói tạm biệt với em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...