Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Hàn Tri Phản nhìn vào điện thoại một lúc, ném nó lên giường rồi bước vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Hàn Tri Phản lại liếc nhìn cửa sổ một lần nữa, rốt cuộc hắn vẫn quyết định không về giường mà bước ra ban công. Kéo rèm cửa nhìn xuống dưới, Trình Vị Vãn vẫn còn ở đó…
Hàn Tri Phản quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã gần 3 giờ sáng rồi.
Sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Sinh, tâm trạng của hắn không dễ gì mới bình tĩnh trở lại, vậy mà bây giờ lại vì Trình Vị Vãn mà bắt đầu trở nên cáu kỉnh.
Thật là khó chịu, chuyện giữa hai người không phải đã đặt dấu chấm hết rồi sao? Cô đối với hắn không phải đã là chuyện quá khứ rồi sao?
Cô đứng suốt cả đêm dưới mưa thì có liên quan gì đến hắn. Hắn bực bội vì cái gì chứ?
Hàn Tri Phản vừa suy nghĩ vừa đi đến tủ đầu giường lấy hộp thuốc và bật lửa ra châm một điếu thuốc. Hắn vừa hút vừa quay trở lại ban công.
Trình Vị Vãn vẫn không rời khỏi đó, Hàn Tri Phản dựa vào cửa kính của ban công, hút một điếu rồi lại một điếu nữa, không ngừng nhìn cô.

Cho đến khi trời bắt đầu sáng, Trình Vị Vãn cuối cùng cũng đứng dậy. Có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, chân cô bắt đầu tê cứng, chưa kịp đứng thẳng dậy thì đã lảo đảo suýt ngã.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hàn Tri Phản bất giác kẹp chặt điếu thuốc trên tay, khiến nó xém chút thì đứt làm hai.
Cũng may Trình Vị Vãn nhanh chóng đưa tay vịn vào chiếc bàn đá bên cạnh, giữ cho mình khỏi ngã. Cô cứ giữ nguyên tư thế hơi khom người, đứng đó một lúc lâu, đến khi chân hết tê, cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà Hàn Tri Phản.
Cách xa như thế, hắn biết cô không thể nhìn thấy hắn. Nhưng khi ánh mắt cô mới vừa nhìn về phía này, hắn vẫn theo phản xạ nhanh chóng nấp mình đằng sau tấm rèm cửa.
Qua một lúc, Hàn Tri Phản mới mở hé rèm cửa nhìn xuống dưới. Dưới hiên nhà không còn ai nữa, bóng dáng của Trình Vị Vãn đã biến mất.
Hắn đợi cả một đêm, rốt cuộc cũng đợi được đến khi cô rời đi, hắn không cần phải buồn bực, có thể trở về giường ngủ rồi. Rõ ràng là chuyện đáng mừng, nhưng không biết tại sao, Hàn Tri Phản lại phát hiện bản thân mình không còn chút cảm giác buồn ngủ nào cả. Cảm giác khó chịu trong lòng cũng đã biến mất thay vào đó là một cảm giác trống rỗng đến khó tả.
----

Khi xe sắp đến khách sạn Bắc Kinh, Quý Ức đột nhiên lên tiếng: “Bác tài, làm phiền chở tôi đến sân bay.”
Tài xế ngạc nhiên hỏi: “Này cô, không phải cô muốn đến khách sạn Bắc Kinh sao?”
Quý Ức không trả lời tài xế mà vội lấy điện thoại ra, tra tìm thông tin chuyến bay 10 giờ 30, sau đó nói: “Bác tài, đến cổng số 3.”
Tài xế nghe Quý Ức nói hai lần về chuyện đi sân bay, lúc này mới trả lời “Được” rồi nhanh chóng quay đầu xe ở ngã tư tiếp theo.
Xe đến sân bay chưa đến 10 giờ, còn 2 tiếng rưỡi nữa mới đến giờ bay của Hạ Quý Thần.
Quý Ức nghĩ giờ này Hạ Quý Thần vẫn chưa đến sân bay, cô bèn đến khu vực làm thủ tục dành cho các chuyến bay quốc tế tìm một chỗ ngồi rồi nhẫn nại chờ đợi.
9 giờ 20 phút, Trần Bạch đẩy xe hành lý xuất hiện trước mắt Quý Ức. Theo sau cậu ta là Hạ Quý Thần.
Có lẽ vì hôm nay không phải là đi công tác, Hạ Quý Thần mặc quần áo thoải mái, còn đeo kính đen, trông trẻ hơn nhiều so với khi mặc trang phục nghiêm chỉnh thường ngày.
Hạ Quý Thần và Trần Bạch đều không phát hiện ra Quý Ức, hai người bước trên thảm đi thẳng đến khu vực làm thủ tục và đăng ký hành lý ký gửi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui