Tôi bảo ngày mai là ngày mai."
Trần Bạch còn chưa nói hết lời, Hạ Quý Thần đã lên tiếng cắt ngang, âm điệu không cao, âm sắc rõ ràng nhưng lại mang theo cảm giác "mệnh lệnh".
Trái tim Trần Bạch thoáng run lên, cậu lập tức im bặt, không dám tiếp tục nhiều lời, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy khó hiểu.
Hạ tổng làm sao vậy? Tại sao lại muốn đẩy nhanh thời gian khai máy của “Cửa Trọng Cung”, hơn nữa lại bảo cậu nhanh chóng thu mua cổ phiếu của Thiên Ca studio.
Hạ Quý Thần thế này và Hạ Quý Thần mà Trần Bạch quen biết, dường như có chút khác nhau. Mặc dù đối với một số chuyện, Hạ tổng sẽ đưa ra quyết định nhanh và hoàn toàn chính xác, nhưng không phải nhanh thế này… Giống như sợ rằng, chỉ cần chậm một bước, tất cả những việc này đều sẽ đổ sông đổ bể.
Trần Bạch càng nghĩ càng buồn bực, không thể không ngẩng đầu, thỉnh thoảng lại nhìn vẻ mặt của Hạ Quý Thần phản chiếu trên gương chiếu hậu.
Hạ Quý Thần dường như đắm chìm trong những suy tư, một người vốn rất nhạy cảm như anh, nay lại không phát hiện ra ánh mắt của Trần Bạch đang nhìn mình chằm chằm.
Trần Bạch không rõ rốt cuộc cậu đã ngẩng đầu len lén nhìn Hạ Quý Thần lần như mấy, anh đang nhắm nghiền mắt phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Trần Bạch.”
Trần Bạch bị dọa sợ, cậu không dám tiếp tục nhìn Hạ Quý Thần nữa, dời tầm mắt về con đường phía trước: “Hạ tổng, tôi đang nghe đây.”
"Chẳng phải truyền thông Hoàn Ảnh rất có hứng thú với Quý Ức sao? Cậu qua đó hỏi xem phó giám đốc bên ấy đưa giá cả thế nào, tiền bạc ra sao, sau đó đưa Quý Ức sang đó làm việc đi…”
Trần Bạch nghe đến đó đã thầm đoán được ý đồ của Hạ Quý Thần, cậu nắm chặt tay lái trong vô thức, ngăn anh nói tiếp những lời sau: “… Hạ tổng!”
Hạ Quý Thần dừng như không nghe thấy những lời phản đối linh tinh của Trần Bạch, anh vẫn duy trì dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần, ngữ khí rất nhẹ nhàng tiếp tục nói: “… Hai ngày này cậu giúp tôi đặt lịch hẹn với phó giám đốc bên ấy, tôi cần nói chuyện với anh ta một chút.”
Trần Bạch trầm mặc thật lâu mới nói tiếp, nhưng cậu không đáp lại những lời Hạ Quý Thần vừa căn dặn mà đánh liều hỏi thẳng một vấn đề: “Hạ tổng, anh và Quý tiểu thư đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?”
Đáp lại Trần Bạch là sự yên tĩnh trong xe.
Hạ tổng thích Quý tiểu thư đến vậy, từ trước đến nay YC cũng chỉ ký hợp đồng với một nghệ sĩ là cô ấy, mọi việc đều vì nghĩ cho cô ấy, làm sao mà lại có chuyện đột nhiên muốn đưa cô đến công ty khác?
"Hạ tổng, cứ xem như Quý tiểu thư đã làm anh tức giận, anh cũng không thể đưa cô ấy đến công ty khác.”
"Trần Bạch." - Hạ Quý Thần lần nữa lên tiếng cắt lời Trần Bạch.
So với lần trước, lần này giọng điệu của anh nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trần Bạch vô thức điều khiển xe chạy chậm lại, tập trung lắng nghe anh nói.
Phía sau, dường như Hạ Quý Thần đang sắp xếp lại từ ngữ sao cho chỉn chu, anh trầm mặc một lúc lâu rồi cũng lên tiếng: “… Tôi hy vọng, lúc tôi đưa cô ấy đi, cậu cũng có thể đi theo cô ấy.”
Trần Bạch giẫm mạnh lên phanh khiến xe dừng lại.
Cậu không quan tâm xe của mình đang dừng ở đường cái, cũng không quan tâm những chiếc xe sau đang nhấn còi inh ỏi. Trần Bạch lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Hạ Quý Thần: “Hạ tổng, anh nói xem tôi có chỗ nào không đủ tốt, ngay cả tôi mà anh cũng muốn đuổi đi sao?”
"Hạ tổng, lúc đầu tôi theo anh đến Bắc Kinh, anh đã hứa với tôi, anh sẽ không sa thải tôi. Anh…”
"Trần Bạch, không phải tôi sa thả cậu, là tôi tin tưởng cậu.” - Hạ Quý Thần vốn vẫn luôn nhắm nghiền mắt, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra. Anh đối mặt với Trần Bạch, trong đôi mắt đen láy thâm thúy ấy xen lẫn ánh nhìn cầu xin: “Ngoại trừ cậu ra, cho dù là ai ở bên cạnh Quý Ức, tôi đều lo lắng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...