Lúc này Trần Bạch mới lén lút thở dài một hơi cũng may là cậu phản ứng nhanh.
"Sao lại thế chứ, vậy thì thật là đáng tiếc quá, loại bánh mì này khó mua lắm đấy, muốn mua phải xếp hàng rất lâu. Hôm nay xem như vận khí em tốt nhưng cũng phải xếp hàng hơn một tiếng mới mua đươc đấy.” - Quý Ức nói, ngữ khí mang theo vài phần tiếc nuối.
Hạ Quý Thần vẫn luôn im lặng suốt từ lúc Quý Ức bước vào văn phòng, đột nhiên lên tiếng: “Sau này những chuyện như vậy em cứ giao cho Trần Bạch làm là được.”
Trần Bạch mở to hai mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Cậu rõ ràng là thư ký đặc biệt, tại sao cứ phải chạy tới chạy lui như chân sai vặt thế chứ?
Hạ Quý Thần dường như đã nhận ra Trần Bạch đang ngấm ngầm phản đối, anh lạnh nhạt liếc cậu ta một cái.
Ánh mắt Trần Bạch và Hạ Quý Thần chạm nhau, một lúc sau Trần Bạch liền dịu dàng nhìn về phía Quý Ức: “Đúng vậy, Quý tiểu thư, sau này những việc xếp hàng này, cô cứ trực tiếp nói với tôi là được, mặc dù tôi không thể ăn nhưng xếp hàng thì tôi có thể! Chắc là cô không biết, sở trường của tôi là xếp hàng, sức nhẫn nại của tôi rất cao!”
Trần Bạch vừa nói, vừa lại một lần liếc nhìn Hạ Quý Thần thấy anh đã quay đầu, dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Quý Ức, trong lòng cậu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Quả thực là hù chết người không đền mạng mà, nhưng người ta là sếp, tất nhiên là anh ta định đoạt.
Hạ Quý Thần dường như không quan tâm đến sự tồn tại của Trần Bạch trong căn phòng này. Lúc Quý Ức đi đến gần, anh với tay đem gối của mình và đống văn kiện để sang một bên, sau đó lên tiếng: “Em ngồi trước đi, anh làm việc xong ngay.”
Quý Ức cười "ừ" một tiếng, đặt gói bánh mì lên bàn trà, cô ngồi xuống rồi nói: “Em không có việc gì, anh cứ bận việc của anh đi.”
"Không gấp." Hạ Quý Thần nhẹ nhàng đáp lại. Sau đó anh lại cất tiếng hỏi: “Em muốn uống chút gì không?”
“Tùy anh, cái gì cũng được." - Quý Ức nói xong, cô đột nhiên nhớ lại trước đây từng xem Weibo có nói đàn ông sợ nhất là khi phụ nữa nói những kiểu câu như vậy, vì vậy vội vàng bổ sung: “Hồng trà.”
"OK." - Hạ Quý Thần đáp. Sau đó anh quay đầu nhìn về phía Trần Bạch: “Bảo thư ký Trương pha một ly hồng trà nhé.”
“Vâng, Hạ tổng.”
Không đợi Trần Bạch quay người đi ra văn phòng, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: "Đừng pha quá đậm, bây giờ đã là chạng vạng tối rồi, trà quá đậm sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ không ngon.”
"Vâng." Trần Bạch xác nhận Hạ Quý Thần không bổ sung thêm gì nữa mới đi ra văn phòng, truyền đạt tất cả những lời yêu cầu Hạ Quý Thần cho thư ký Trương.
Trần Bạch nhanh chóng quay lại, cậu ta tiếp tục vấn đề đang nói dở cùng Hạ Quý Thần trước lúc Quý Ức đến.
Quý Ức yên tĩnh ngồi một bên chơi điện thoại.
Thư ký Trương mang hồng trà vào, nhẹ chân nhẹ tay đặt trước mặt Quý Ức.
Quý Ức sợ bản thân trò chuyện ồn ào sẽ quấy rầy đến công việc của Trần Bạch và Hạ Quý Thần, cô chỉ có thể đáp lại thư ký Trương bằng một nụ cười cảm tạ.
Hai người nói chuyện với nhau không biết bao lâu, Hạ Quý Thần đột nhiên lên tiếng: "Cậu đến chỗ ngăn kéo bên phải của bàn làm việc, bên trong có tài liệu bản thảo trước đây của văn kiện này, cầm qua đây cho tôi xem.”
Trần Bạch đang ngồi gõ chữ trước máy tính, nghe Hạ Quý Thần nói vậy liền đứng dậy.
Quý Ức nghĩ thầm, bản thân cũng cũng rảnh đến mức tay chân thừa thải, cô liền đứng dậy chắn trước mặt Trần Bạch: “Tôi đi lấy giúp anh.”
Nói xong, Quý Ức nhanh chân đi tới bàn sách của Hạ Quý Thần, làm theo những gì anh vừa nói, kéo ngăn kéo thứ hai bên phải.
"Là phần hợp đồng này phải không?” - Một bản hợp đồng đập vào mắt Quý Ức, cô cầm lên, vẫy vẫy với Hạ Quý Thần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...