Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Vì đau đớn, ấn đường Hàn Tri Phản nhăn lại, anh ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Quý Thần, tràn ngập sự khó hiểu: “Anh…”
Anh chỉ nói một chữ, nắm đấm của Hạ Quý Thần đã hung hăng nện lên má phải của anh ta, làm toàn bộ khuôn mặt của anh ta bị lệch chín mươi độ.
Chẳng mấy chốc, có một dòng máu đỏ tươi từ khóe môi Hàn Tri Phản chảy ra.
“Hạ tổng!” - Trần Bạch vô thức đi từng bước về phía trước, nhìn thấy toàn thân Hạ Quý Thần đầy thái độ thù địch, đành ngừng lại.
Hạ Quý Thần giống như không cho Hàn Tri Phản bất kỳ thời cơ nào để hòa hoãn, sau khi đấm xuống một đấm, liền níu cổ áo Hàn Tri Phản, lôi anh ta từ dưới đất lên, lại lần nữa hung hăng giơ chân đá vào bụng của anh ta.
Đi kèm theo tiếng kêu rên của Hàn Tri Phản, Trần Bạch lại buộc miệng thốt lên: “Hàn tổng!”

Trần Bạch vừa dứt lời, Hạ Quý Thần liền bỏ Hàn Tri Phản té xuống đất, ngay sau đó, nắm đấm của Hạ Quý Thần liền đổ ập xuống, không cần biết mức độ nặng nhẹ như thế nào, đấm liên tiếp lên mặt và người của Hàn Tri Phản.
Hạ Quý Thần hung hăng một đấm rồi lại một đấm, giống như trong ngực đang tức giận cái gì nhưng vẫn không thể nào phát tiết ra được vậy.
Đánh không biết bao lâu, cơ thể Hàn Tri Phản khẽ run rẩy, Trần Bạch sợ Hạ Quý Thần lại tiếp tục đánh nữa sẽ xảy ra án mạng, rốt cuộc cũng không đoái hoài tới cơn tức giận của Hạ Quý Thần có thể liên lụy đến mình hay không, nơm nớp lo sợ xông lên phía trước, kéo Hạ Quý Thần ra khỏi người Hàn Tri Phản.
“Hàn tổng, ngài không sao chứ?” - Trần Bạch nhìn Hạ Quý Thần không có dấu hiệu muốn xông lên nữa, lúc này mới ngồi xổm xuống muốn đỡ Hàn Tri Phản lên.
Hàn Tri Phản từ chối cánh tay đưa tới của Trần Bạch, cơ thể giống như chịu đựng và chống đỡ cơn đau, nằm trên đất, ngước nhìn Hạ Quý Thần đứng cách đó không xa, lên tiếng: “Anh Thần, anh đánh cũng đã đánh, dù sao bây giờ cũng nên nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Hàn Tri Phản không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã làm lửa giận trong lòng Hạ Quý Thần thật vất vả mới lắng xuống được lại như dậy sóng: “Cậu còn mặt mũi hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao?”

“Cậu có biết hay không, bây giờ tôi đang có ý định giết cậu đấy!” - Hạ Quý Thần vừa nói, liền quay đầu nhìn Trần Bạch, giọng ác liệt lên tiếng: “Cho anh ta xem bằng chứng trong điện thoại di động của cậu đi!”
“ Vâng, Hạ tổng.” - Trần Bạch yếu ớt đáp một tiếng, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, tìm video đã quay, đưa đến tới mặt Hàn Tri Phản.
Người trong màn hình, vừa thu vào mắt Hàn Tri Phản, khóe môi anh ta liền căng thẳng.
Qua khoảng ba giây, trong điện thoại di động Trần Bạch, vọng ra tiếng nói chuyện của một người đàn ông: “Tôi nhận lỗi, tôi nhận lỗi, đúng, tôi là người của Lâm Sinh nhưng không phải Lâm Sinh được sắp xếp đến tứ hợp viện Nam Thành vây lấy Trình Vị Vãn, mà là Hàn tổng đang muốn xử lý chuyện trước đây, là Hàn tổng anh hùng cứu mỹ nhân, muốn theo đuổi Trình Vị Vãn, cho nên mới diễn ra một vở tuồng như vậy… Tôi thề, chúng tôi thật sự chỉ muốn đối phó với một người là Trình Vị Vãn, chúng tôi thật sự không biết cô ta còn có bạn, chúng tôi cũng không biết bạn của Trình Vị Vãn lại có mối quan hệ với Hạ tổng…”
Sau khi đợi đoạn video trong điện thoại đi động kết thúc, Hàn Tri Phản yên lặng nhìn chằm chằm hình ảnh cuối cùng trên màn hình điện thoại di động thêm một lát, mới dời ánh mắt: “Quả nhiên là vì sự việc kia… Tôi đã sớm biết, có một ngày, anh sẽ tra ra được…”
Đã sớm biết?
Ba chữ này, chọc cho Hạ Quý Thần giơ chân lên, tiếp tục hung hăng giẫm lên bụng Hàn Tri Phản: “Cậu còn có mặt mũi nói đã sớm biết?”
“Cậu biết rõ, Quý Ức quan trọng với tôi biết bao nhiêu, cậu lại còn dám đả thương đến cô ấy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui