Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

“Hạ Quý Thần…” - Hạ Quý Thần còn chưa nói xong, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Cả người Hạ Quý Thần bất chợt run lên, sau đó, dường như bị điểm huyệt, anh đứng sững tại chỗ.
Giọng nói kia quá quen thuộc với anh, cứ tựa như vượt qua không gian và thời gian, từ thời niên thiếu xa xôi vọng lại.
Khoảng thời gian cấp 3 đó, mối quan hệ của hai người họ còn rất tốt, gần như mỗi tối, cô đều có mặt tại đường chạy vòng quanh sân thể dục. Lúc đó, anh đang ở trong sân bóng, mồ hôi trên người nhễ nhại, cô đứng đó, nhìn về phía anh, cao giọng gọi: “Hạ Quý Thần, về nhà.”
Thời nghịch ngợm anh vẫn luôn coi việc không về nhà ngủ là điều đáng để tự hào, nhưng lúc đó, đối với anh về nhà lại là chuyện tốt nhất trong ngày.
Tiếng gọi “Hạ Quý Thần” vừa nãy gần như y hệt giọng của Quý Ức gọi anh trong những năm tháng nghịch ngợm xưa kia, nhẹ nhàng mà trong sáng, tựa như tiếng hát của thiên thần.
Vừa nghe qua lời gọi tên mình, quanh người anh như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, toàn bộ không gian lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trong bóng đêm loáng thoáng có tiếng bước chân vang lên.
Hạ Quý Thần tưởng rằng mình bị ảo giác, anh đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào cửa xe đang mở trong chốc lát, rồi mới từ từ quay đầu, nhìn về phía phát ra giọng nói kia.

Anh trông thấy một bóng người ở đằng xa, đang chạy vội về phía mình. Dáng vẻ của người kia rất hăng hái, mang đến cho người ta cảm giác nghĩa vô phản cố (*).
Bởi vì ánh sáng quá yếu, cho nên Hạ Quý Thần không nhìn rõ mặt người kia, nhưng dựa vào hình dáng, anh chỉ cần liếc một cái thì cũng có thể nhận ra đó là ai.
Vốn đang ngây người, thoáng chốc trái tim anh như ngừng đập, anh cứ dán mắt vào cô gái đang chạy đến gần, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm giác không chân thực.
Đến khi đôi bên có thể nhìn rõ diện mạo của nhau, bước chân cô gái kia mới từ từ chậm lại, từ đang chạy chuyển thành đi.
Nhờ vào ánh đèn xe, Hạ Quý Thần nhìn thấy cô mặc một bộ váy dài màu trắng, chân mang giày bata trắng, trên người khoác một cái áo choàng mỏng.
Có lẽ là do vừa chạy quá nhanh, gió đêm thổi vào, nên tóc cô có hơi rối, phần tóc ở thái dương ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ửng hồng.
Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô sáng ngời, dường như hội tụ tất cả những ngôi sao trên trời, tràn đầy sức sống khiến cho lòng người rung động.
Hạ Quý Thần đứng sững người, giờ phút này, anh cảm thấy bản thân hẳn là đã gặp phải một tinh linh có sức quyến rũ chết người trong những câu chuyện cổ tích được kể lúc đêm khuya.
Khi Quý Ức còn cách anh khoảng năm mét, thì cô lại gọi anh một lần nữa: “Hạ Quý Thần.”

Có thể là vì chạy quá lâu, cho nên hơi thở của cô không ổn định.
Hạ Quý Thần không có phản ứng, anh cứ đứng ngây người nhìn Quý Ức, không hề nhúc nhích, dường như đã hóa đá.
Giọng của Quý Ức khiến Trần Bạch đang đứng trố mắt nhìn, giật mình hoàn hồn. Cậu hô một tiếng “Quý tiểu thư?”, sau đó quay đầu sang Hạ Quý Thần, kích động nói: “Hạ tổng, là Quý tiểu thư!”
Hạ Quý Thần không chút phản ứng, chỉ đứng đấy nhìn Quý Ức.
Quý Ức tiếp tục bước đến gần Hạ Quý Thần, lúc này, cô mới phát hiện có người đang đứng cạnh anh và Trần Bạch.
Cô vô thức quay đầu lại, đúng lúc, Thiên Ca cũng quay sang nhìn cô. Phút chốc, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Quý Ức sững sờ, theo bản năng, cô ngừng bước.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô cũng không nhìn Thiên Ca nữa mà quay sang Hạ Quý Thần và Trần Bạch: “Cô ta… Sao cô ta lại ở đây?”
“Quý tiểu thư…” - Không chút do dự, Trần Bạch đã mở miệng định giải thích với Quý Ức. Tuy nhiên, cậu chỉ vừa kêu tên cô, thì Hạ Quý Thần đứng bên cạnh thờ ơ nói: “… Ở đây không phải chỉ có anh, em và Trần Bạch thôi sao?”
***
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui