Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Trần Bạch chưa từng đến nhà Quý Ức, cho nên lúc đầu, anh luôn tự hỏi là Hạ Quý Thần đưa những món đồ này cho ai. Cho đến một ngày, sau khi đứng dưới trời chiều, xếp hàng gần bốn tiếng đồng hồ, mua được hai phần bánh ngọt mất hai trăm đồng, ngồi ô-tô đem đến cái địa chỉ mà anh vẫn luôn hiếu kỳ, nhấn chuông cửa xong, nghe một giọng nói quen thuộc vang lên “Ai vậy?”, Trần Bạch mới biết được, hóa ra, cái “địa chỉ” mà Hạ Quý Thần luôn nhắc đến, chính là nhà của Quý tiểu thư.
Kế đó, anh không nhịn được, âm thầm mắng mình ngu xuẩn.
Anh nên sớm nghĩ ra, cái địa chỉ kia là nhà của Quý tiểu thư.
Trên thế giới này, người có thể khiến Hạ Quý Thần nhớ mong như vậy, ngoài Quý tiểu thư, thì không có người thứ hai.
Ngày thứ tư, sau khi Trần Bạch tự mình đem bánh ngọt cho Quý Ức, anh vô tình biết được một chuyện. Sở dĩ lúc làm việc, Hạ Quý Thần đeo tai nghe, là bởi vì Quý Ức gửi tin nhắn thoại đến.
Bắt đầu từ đó, anh hoàn toàn nhận ra rằng, nhìn vẻ ngoài Hạ Quý Thần có vẻ là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng thực chất, nội tâm anh lại vô cùng ấm áp.
Hôm đó là thứ tư, bảy giờ sáng, Trần Bạch đến nhà Hạ Quý Thần.

Hạ Quý Thần dùng bữa sáng, Trần Bạch đứng bên cạnh báo cáo với anh lịch trình ngày hôm nay, ngay lúc đó, điện thoại của Hạ Quý Thần vang lên.
Là tin nhắn Quý Ức gửi đến, có lẽ là cô không tiện nhắn tin thoại, nên đã gửi một hàng chữ: “Hạ Quý Thần, anh mau chọn giúp em xem cái váy nào đẹp? Em phải mặc đến bệnh viện kiểm tra đó.”
Trần Bạch vừa đúng lúc đứng sau lưng Hạ Quý Thần, lúc chuông điện thoại của anh ấy vang lên, anh vô tình liếc nhìn màn hình một cái, liền thấy dòng chữ này.
Trần Bạch không vì tin nhắn của Quý Ức mà ngừng báo cáo, nhưng động tác của Hạ Quý Thần lại có hơi chậm lại bởi vì mấy tấm ảnh mà cô gửi đến.
Quý Ức gửi cho Hạ Quý Thần hình mấy cái váy, đều nhìn rất được, nếu như là Trần Bạch, anh chắc chắn sẽ đáp ngay: “Tất cả đều đẹp.”
Nhưng Hạ Quý Thần lại ngồi nghiên cứu hồi lâu, cứ như mấy tấm ảnh đó là tài liệu quan trọng, rồi sau đó mới chọn một cái váy màu da rất tôn dáng gửi lại cho Quý Ức.

Một việc nhỏ xen ngang như vậy nhanh chóng được giải quyết.
Hạ Quý Thần ăn xong bữa sáng, sau đó, đi vào phòng ngủ thay quần áo. Do vẫn chưa báo cáo hết, nên Trần Bạch cũng vội vàng đi theo.
Trần Bạch đi đến cửa phòng, đứng tựa cửa, vừa xem Hạ Quý Thần chọn quần áo, vừa “líu lo” nói tiếp.
Quần áo của Hạ Quý Thần đa phần đều là màu đen và màu trắng, có rất ít bộ màu sắc khác.
Hạ Quý Thần chọn cho mình một cái áo sơ mi màu đen, rồi phất phất tay ngăn Trần Bạch lại, ra hiệu bảo anh ta ra ngoài một chút.
Cởi đồ ngủ xong, vừa định mặc cái áo sơ mi đen kia vào, khóe mắt anh liếc thấy một cái áo có màu khác nằm ở góc tủ, do dự một lúc, anh ném cái áo sơ mi đen kia xuống, sau đó chọn một cái áo sơ mi màu nghệ mặc vào.
Trần Bạch đứng chờ ngoài cửa phòng, nghe tiếng mở cửa, anh lập tức mở miệng nói chuyện. Nhưng còn chưa nói được hai câu, thì Trần Bạch đã nhìn thấy cái áo sơ mi màu nghệ trên người Hạ Quý Thần, anh thoáng khựng lại.
Ngay sau đó, anh liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói chuyện. Nhưng trong lòng lại nhịn không được nói thầm một câu “Hạ tổng đang “ép chính mình mặc áo đôi” với Quý tiểu thư đó mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui