Hai tai anh đặt trong túi quần, anh đứng đó, dáng vẻ lịch lãm xen lẫn một chút nhàn nhã, ánh mắt anh yên lặng nhìn cô và bác sĩ Hạ.
Từ khi bất ngờ gặp anh đêm nay, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có cơ hội nhìn kỹ anh. Lúc này quan sát tỉ mỉ, Quý Ức mới phát hiện Hạ Quý Thần đã cắt tóc, so với tháng trước thì ngắn hơn rất nhiều, người anh cũng gầy đi nhiều.
Không biết có phải do gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, anh không ngủ được, nên dưới mắt anh có quầng thâm rất dày, giữa hai đầu chân mày cũng chứa đầy mệt mỏi.
"Quý tiểu thư..." Bác sĩ Hạ bỗng nhiên lên tiếng, kinh động đến Quý Ức vốn đang ngây người nhìn Hạ Quý Thần qua cửa sổ.
Cô vội quay đầu, lập tức nhìn thấy bác sĩ Hạ đã xử lý xong miệng vết thương, hiện đang lấy thuốc trong hòm thuốc ra.
Anh ta vừa cầm từng loại thuốc vừa nói: "... Cái này... là thuốc thoa, còn... cái này là để uống... May là miệng vết thương không sâu, hôm nay tôi băng bó cho cô. Ngày mai, cô có thể tháo băng rồi, không cần băng lại nữa. Đêm nay không được để miệng vết thương ở đầu gối dính nước, những chỗ khác cũng khá tốt, ngày kia hẳn là đã lành, có thể tắm rửa bình thường..."
Bác sĩ Hạ nói dứt lời, thì hòm thuốc của anh ta cũng vừa dọn xong. Anh ta đứng dậy, nói với Quý Ức một câu" Tạm biệt." rồi mới quay sang Hạ Quý Thần: "Yên tâm đi... cô ấy chỉ bị thương nhẹ, có việc gì cứ gọi cho tôi, ở bệnh viện tôi còn có ca giải phẫu, tôi đi trước!"
Hạ Quý Thần nhẹ gật đầu, nói: "Tôi tiễn anh."
Hạ Quý Thần tiễn bác sĩ Hạ đến tận cửa thang máy. Vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, thím Trương từ bên trong bước ra.
Thấy Hạ Quý Thần và bác sĩ Hạ đứng trong hành lang, thím Trương thoáng ngẩn người, sau đó, bà lên tiếng chào hỏi: "Hạ tiên sinh, bác sĩ Hạ."
Bác sĩ Hạ mỉm cười với thím Trương một cái, bởi vì có việc gấp phải trở lại bệnh viện, nên anh cũng không dừng lại quá lâu, mà đi thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, thím Trương đang chuẩn bị đi đến cửa ra vào, thì thấy Hạ Quý Thần vẫn đứng yên tại chỗ, bà liền ngừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua anh: "Hạ tiên sinh, cậu không đi vào sao?"
Buổi tối, cô và Trình Vị Vãn vừa gặp chuyện như vậy, nhất định là thể xác và tinh thần đều rất mệt, anh ở trong nhà có lẽ sẽ khiến cô không an tâm nghỉ ngơi, vẫn là không quay về thì tốt hơn. Lại nói, lúc nhận được tin nhắn của Trình Vị Vãn, anh vẫn còn đang làm việc, ở công ty còn rất nhiều chuyện cần anh xử lý...
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn dán vào cửa thang máy, khẽ lắc đầu: "Không đâu."
Khoảng ba giây sau, anh mới nhìn thím Trương: "Mấy ngày nay, thím chăm sóc cô ấy cho tốt, nếu cô ấy không thoải mái ở đâu, thì thím hãy gọi cho bác sĩ Hạ. Lúc miệng vết thương lành, nhất định sẽ rất ngứa, khi ngủ, cô ấy chắc chắn sẽ dùng tay gãi, nên buổi tối, làm phiền thím để ý một chút, quan sát kỹ hơn..."
Hạ Quý Thần cẩn thận dặn dò thím Trương rất nhiều điều, sau khi xác định thật sự không còn vấn đề gì nữa, lúc này mới dừng lại.
Anh đứng yên trong chốc lát, sau đó liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, ánh mắt chứa đựng sự cô đơn rồi đi đến thang máy, ấn nút, bước thẳng vào trong, cũng không quay đầu lại.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm, Hạ Quý Thần đậu xe ở ven đường, rút một điếu thuốc, hút được một nửa, dường như là nhớ ra cái gì đó, anh liền lấy điện thoại di động trong túi quần ra, gọi cho Trần Bạch: "Đêm nay, Quý Ức xảy ra chuyện ở khu tứ hợp viện Nam Thành, bằng mọi giá cậu phải tra ra cho tôi lai lịch của mấy tên đó, tiện thể nhìn xem là ai giở trò quỷ ở sau lưng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...