Có lẽ là suốt một thời gian dài không được ngủ ngon. Cho nên đêm nay, Hạ Quý Thần ngủ say đến mức quên cả đất trời.
Chờ đến lúc anh tỉnh lại thì trong phòng đã vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài của sổ sáng chói, tươi đẹp một cánh lạ lùng, mang vài phần hương vị tĩnh lặng của năm tháng.
Có lẽ là thời gian ngủ khá lâu, nên đầu óc Hạ Quý Thần có hơi chậm chạp. Anh nằm yên trên giường, nhìn chằm chằm chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà một lúc lâu, sau đó mới vén chăn, từ từ ngồi dậy.
Tựa người ở đầu giường, anh sờ tìm điện thoại theo thói quen, nhưng tìm thật lâu vẫn không thấy, anh cau mày, lúc này mới kịp phản ứng. Đây không phải là phòng anh, mà là phòng của Quý Ức.
Những chuyện xảy ra đêm qua lập tức hiện trong đầu anh. Theo bản năng, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Ga giường hỗn loạn, gối đầu nhét bừa vào một góc giường. Nhưng hơn phân nữa giường lớn lại trống trơn, không một bóng người.
Hạ Quý Thần chớp chớp mắt, không tự chủ được vươn tay chạm vào nệm giường, mát lạnh, không có bất kỳ nhiệt độ cơ thể nào, chuyện này... có nghĩa là... cô ấy đã tỉnh được một lúc.
Tim Hạ Quý Thần bỗng rớt một nhịp. Kế đó, anh vội xuống giường, nhặt quần áo vứt lung tung trên mặt đất, khoác hờ lên người, rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Bên trong cũng không có người.
Nhưng trên bồn rửa tay vẫn còn để đồ trang điểm của cô, giống hệt tối qua khi anh ẵm cô vào đây, mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Sự bất an trong lòng thoáng chốc giảm đi. Kế đó, anh lại vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh, chạy đến tủ quần áo.
Vali, quần áo, giầy... hành lý của cô vẫn còn ở đó.
Lúc này, Hạ Quý Thần mới thở phào một hơi. Cô không mang đồ đạc đi, có nghĩa là cô cũng không rời khỏi... Chỉ là... sau khi tỉnh lại cô đã đi đâu? Có phải là đang buồn phiền vì chuyện xảy ra tối qua? Hoặc là... có lẽ cô đói bụng nên đi đến nhà hàng dùng bữa...
Bốn năm trước, bởi vì ghen ghét, bởi vì không cam lòng, bởi vì tuổi trẻ ngông cuồng, không hiểu thế nào là thật sự yêu một người, nên anh đã gây ra nhiều tổn thương không thể xóa nhòa, thậm chí còn suýt nữa hại cô mất mạng. Bốn năm sau, anh tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ, phạm cùng một sai lầm như vậy.Chung quy nói đi thì phải nói lại, mặc dù hôm qua anh đã cố gắng kiềm chế bản thân. Thế nhưng anh và cô vẫn xảy ra quan hệ một lần nữa.
Cho nên, có một số việc, một vài lời, anh nhất định phải nói với cô.
Chẳng hạn như, anh sẵn lòng chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra đêm qua.
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần lập tức ổn định tâm trạng, đi đến tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại riêng gọi đến quầy tiếp tân, căn dặn bọn họ bảo người đến mở giúp anh gian phòng bên cạnh.
-----
Trở về phòng của mình, Hạ Quý Thần tìm điện thoại di động gọi cho Trần Bạch, bảo anh ta đến phòng anh, sau đó mới đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, anh mặc một bộ đồ đơn giản, thoải mái, đứng trước gương cạo râu,chợt tiếng chuông cửa vang lên.
Anh vừa cạo râu, vừa bước ra mở cửa.
Người đến là trợ lý của anh, Trần Bạch.
“Hạ tổng, anh đã tỉnh?” - Đêm hôm qua, lúc Quý Ức uống say, nhìn nhầm anh thành Hạ Quý Thần, khiến cho anh rất hoảng sợ. Sáng nay, Trần Bạch nhận được điện thoại của Hạ Quý Thần, sợ anh ấy muốn gọi anh đến để tính sổ, cho nên lúc mở miệng nói chuyện, Trần Bạch cười tươi vô cùng.
Hạ Quý Thần nhìn nụ cười nịnh nọt của người trước mắt, không nói gì, xoay người đi thẳng trở vào nhà vệ sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...