Sau khi cô từ trên lầu đi xuống sảnh tiệc, tâm trạng vô cùng khó chịu, nên cô đi đến một góc không người. Sau đó kêu bồi bàn mang rất nhiều rượu lên, rồi bắt đầu uống.
Dường như cô uống rất nhiều nên bị sặc, lúc cô khom người nằm bò trên mặt bàn ho khan thì bỗng có người nắm lấy tay cô, kéo cô lên.
Cô thật sự uống quá nhiều nên không nhớ được chi tiết, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhớ được hầu hết mọi chuyện.
Hình như là cô cầm điện thoại gọi cho Hạ Quý Thần, nhưng không có người bắt máy. Rồi cô nhìn nhầm Trần Bạch thành Hạ Quý Thần, Hạ Quý Thần thành Trần Bạch. Cô còn bảo Hạ Quý Thần đi mua bút xóa...
Sau đó như thế nào thì cô không nhớ rõ lắm, dường như là Hạ Quý Thần đã ẵm cô lên lầu, quay về phòng.
Lúc đó cô đã thấm mệt rồi, do tác dụng của rượu nên rất muốn ngủ, thế nhưng cô lại nghe thấy mùi nước hoa của Hạ Viện trên người Hạ Quý Thần... Và rồi... hình như cô đã nói “Thối quá...”, rồi còn đuổi Hạ Quý Thần ra khỏi phòng ngủ... Kế đó, cô lại nghe mấy chữ “bút xóa”...
Cô lập tức giãy giụa bò xuống giường, muốn đi lấy bút xóa.
Nhưng cô uống rất nhiều, một chút sức lực cũng không có. Cuối cùng, cô ngã lăn xuống giường.
Hình như là cô bị đụng đầu, nhưng bởi vì uống quá say nên không hay biết gì. Bản thân cô cũng không có cảm giác đau, tiếp đó cô lồm cồm bò dậy, bước từng bước xiêu vẹo đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Quý Ức run lên, những hình ảnh trong đầu cứ như một cuộn phim tua nhanh, lần lượt hiện ra. Quý Ức nhìn thấy mình cầm bút xóa vẽ khắp người Hạ Quý Thần, sau đó là mặt...
Trời ạ... Cô đã thật sự làm những chuyện như vậy...
Dù cho ở đây không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng Quý Ức vẫn cảm thấy rất mất mặt, cô không tự chủ được giơ tay lên che mặt mình.
Cô được nhân viên phục vụ dẫn vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để tắm rửa. Tắm được một lúc, cô mới kịp phản ứng. Hạ Viện đã từng dùng nhà vệ sinh này, chợt cô có giảm giác thật buồn nôn. Và rồi cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi phòng tắm, lấy bút xóa trong phòng khách. Tiếp đó, cứ như một người điên chạy trở vào nhà vệ sinh vẽ lung tung.Quý Ức bị nhấn chìm trong cảm giác xấu hổ hơn một phút đồng hồ, sau đó cô mới tiếp tục nhớ lại.
Quý Ức không nhớ rõ lắm những chuyện xảy ra kế tiếp, cô chỉ lờ mờ nhớ được bản thân đã nói rất nhiều câu nói sảng, sau đó cô được Hạ Quý Thần ẵm ra khỏi bồn tắm.
Anh giúp cô cởi áo tắm ướt sũng, lau khô người, rồi đổi một cái áo tắm mới...
Cho nên lúc đó... thật ra anh ấy đã nhìn thấy hết thân thể của cô?
Quý Ức đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống.
Anh còn giúp cô sấy khô tóc, dịu dàng chải tóc cho cô, rồi anh đút cô uống thứ gì đó...
Cô thật sự không nhớ rõ, nhưng cô uống nhiều rượu như vậy mà lại không cảm thấy khó chịu trong người, hẳn là có liên quan đến thứ mà anh đã đút cho cô uống.
Kế tiếp, anh đưa cô trở về phòng của cô, anh chỉ đứng ở cửa chứ không có đi vào. Một mình cô bước vào phòng, vừa đi được hai bước thì thấy được cái cảnh tượng rung động kia, cả một căn phòng phủ đấy son môi.
Hóa ra, số son môi mà cô đã thấy ở phòng khách cùng những lời vang lên bên tai cô lúc sáng có liên quan đến anh. Đêm hôm qua, chính anh đã nói với cô những lời đó.
Anh nói anh làm cho cô không vui... Hẳn là do cô say rượu nói sảng. Bảo rằng anh trêu chọc khiến cô không vui, cho nên anh mới dùng cách thức như vậy để dỗ dành cô.
Đầu ngón tay Quý Ức bỗng dưng run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh anh vô cùng chân thành nói với cô một câu “Thật xin lỗi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...