Đối với anh... cô có bao nhiêu sức hấp dẫn thì trên thế giới này chỉ có riêng anh hiểu rõ nhất.
Không cần phải dụ dỗ, cũng không cần phải ra sức quyến rũ, càng không cần sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì. Chỉ với một ánh mắt, chỉ cần cô bước đến một bước cũng đủ để anh bỏ vũ khí đầu hàng “toàn quân tan rã”.
Huống chi giờ khắc này, quần áo cô không chỉnh tề, không khí trong phòng lại vô cùng “ái muội” (*), mà vừa rồi anh vẫn còn lưu luyến bên cạnh cô lâu như vậy…
Chỉ vừa nghĩ đến đó, Hạ Quý Thần đã cảm giác được hơi thở của mình trở nên hỗn loạn, mạch máu như sôi lên. Anh vội vàng nhắm mắt, mím chặt môi, liều mạng đè nén những cảm xúc đang quay cuồng trong cơ thể mình, điên cuồng kiềm chế dục vọng của bản thân. Sau đó lui về sau một bước, phút chốc kéo giãn khoảng cách giữa cô và anh.
Không có bất kỳ ai hiểu được trong giờ phút này, anh đã cố gắng bao nhiêu mới có thể điều khiển đôi chân mình bước đi.
Sau khi lui về sau, anh cũng không dám nhìn cô thêm một lần nào nữa, vội quay đầu muốn chạy ra cửa.
Nhưng anh vừa đi được hai bước, khóe mắt liếc thấy cô vẫn đang tựa vào mặt gương, trên người không bận gì cả.
Toàn thân Hạ Quý Thần cứng đờ, hô hấp bất chợt ngừng lại, bước chân của anh cũng khựng lại.
Cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng, nếu như anh cứ bỏ đi như vậy, không biết bao giờ cô mới tỉnh táo lại.
Vừa rồi cô uống rất nhiều rượu, lỡ như cứ như vậy mà ngã ra đất mà ngủ, trên người lại không không bận gì, một đêm trôi qua, chắc chắn cô sẽ bị cảm.
Còn nữa, mặc dù anh lo lắng, sau khi rời phòng sẽ cử người đáng tin cậy đến trông chừng cô. Nhưng mà trên người cô chi chít những dấu hôn như vậy, cô lại không mặc quần áo, sợ khó tránh khỏi những người nhiều chuyện, sẽ đồn những lời không hay... Dù sao thì người tin cậy nhất cũng không thật sự đáng tin.
Anh kéo áo lên phủ trên người cô, nhưng vừa kéo đến hông thì lại không thể kéo lên được nữa.Nội tâm Hạ Quý Thần mâu thuẫn vài giây, cuối cùng vẫn quyết định lui về sau một bước. Sau đó cố hết sức ép buộc bản thân không nhìn đến cô, nhanh chóng khom người, nhặt quần áo rơi trên mặt đất.
Mí mắt Hạ Quý Thần run run vài cái, anh cúi xuống, nhìn thoáng qua đôi chân trần trắng nõn của cô đang giẫm lên góc áo.
Hạ Quý Thần dùng sức kéo, nhưng lại không kéo được áo lên, trái lại còn khiến cho cô vốn đang say ngã sang một bên.
Hạ Quý Thần phản xạ có điều kiện vươn tay ra đỡ cô.
Thân thể mềm mại, trắng nõn cứ như thế ngã vào trong ngực anh.
Mùi hương ngọt ngào, tươi mát trên người cô lập tức lan tỏa ra, vây chặt lấy anh.
Hai mắt Hạ Quý Thần tối lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi sâu. Sau đó nhanh nhanh kéo áo của Quý Ức lên, che khắp cả người cô.
Anh vốn định nâng cô dậy, nhưng suy nghĩ một chút, dứt khoát ôm ngang người cô, bước nhanh vào phòng ngủ.
Đã đến nước này, không bằng trực tiếp ôm cô vào giường, sau đó rời đi…
Vừa nghĩ đến đó, Hạ Quý thần đã đi tới trước cửa phòng ngủ, đá văng cửa.
Anh vừa giơ chân bước vào phòng ngủ, cái đầu nho nhỏ của Quý Ức đang tựa trên bả vai anh nhẹ nhàng giật giật mấy cái, môi và mũi cô vừa lúc chạm vào vành tai và cổ anh.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng bao lấy một bên mặt anh, vành tai mềm mại bất chợt có cảm giác tê tê.
Cánh tay anh ôm cô bỗng dưng xiết chặt hơn, bước chân cũng có hơi hỗn loạn.
***
Chú thích:
(*) Ái muội: Việc không rõ ràng, việc mờ ám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...