Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu

Mùi rượu nồng nặc phà vào mặt khiến cho Hạ Quý Thần cau mày. Ngay lập tức anh quay qua nhìn về phía mặt bàn.
Năm sáu cái ly đế cao trống rỗng, một chai rượu Whisky chỉ còn lại một phần ba… Chẳng lẽ là một mình cô đã uống hết tất cả?
Trần Bạch còn chưa thấy rõ tình huống của Quý Ức, đã lên tiếng: “Hạ tổng, Quý tiểu thư không có…”
Mấy chữ “chuyện gì chứ?” còn chưa ra khỏi miệng Trần Bạch thì anh ta đã bị ánh mắt lạnh buốt của Hạ Quý Thần hù cho cứng họng.
“Tôi bảo cậu ở đây coi chừng cô ấy, cậu coi kiểu gì mà để cho cô ấy uống nhiều rượu như vậy hả?”
Trần Bạch bị Hạ Quý Thần quát sợ run người, không tự chủ được lui về sau một bước. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ức.
Hay rồi, nhìn ánh mắt lờ đờ của cô ấy, hẳn là đã uống rất nhiều… Anh bị tiêu chảy, chỉ mới chạy vào nhà vệ sinh một chút thôi mà! Sao đến khi trở ra thì mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?

Một giây sau, Trần Bạch lập tức đáp một cách vô cùng thông minh: “Hạ tổng, tôi đi bảo người chuẩn bị cho anh một chén canh giải rượu.”
Nói xong, Trần Bạch xoay người, định nhanh chân chạy về phía nhà hàng. Nhưng anh ta vừa đi được hai bước thì Quý Ức vốn đang ngồi trên sofa vụt đứng dậy quát: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Dường như là phản xạ có điều kiện, Trần Bạch đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn Quý Ức, trong giọng nói có vài phần lấy lòng: “Quý tiểu thư, cô muốn căn dặn chuyện gì?”
Không biết Quý Ức có nghe được anh ta nói gì hay không, nói đúng hơn là cô đã uống nhiều như vậy thì có nhận ra được anh ta là ai hay không. Nhưng mà tóm lại, cô đứng nhìn Trần Bạch một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Anh có thấy Hạ Quý Thần không?”
“Hạ tổng ở ngay bên cạnh cô mà!” - Trần Bạch vội trả lời.
Giọng của cô có hơi nhỏ, bởi vì uống rượu nên phát âm cũng không được rõ ràng. Đừng nói là Trần Bạch, mà ngay cả Hạ Quý Thần đang đứng bên cạnh cô cũng không nghe rõ được toàn bộ.“À…” - Quý Ức gật đầu đáp, sau đó xoay người nhìn Hạ Quý Thần một cái, rồi bắt đầu lẩm bẩm nói: “Sao anh ta còn chưa đi xuống lầu? Rốt cuộc anh ta muốn ở trên đó bao lâu hả? Không phải là mệt quá nên ngủ rồi chứ…”

“Ừ, có lẽ là mệt quá nên ngủ rồi!” - Quý Ức nhẹ gật đầu khẳng định cho lời nói của mình. Sau đó nghiêng đầu, dường như nhớ ra cái gì đó mà giật mình, mở miệng nói: “À… Sao tôi lại quên mất, anh ta nói với tôi là sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì nhớ gọi cho anh ta…”
Nói xong, Quý Ức bắt đầu lục tìm điện thoại.
Cô sờ soạng lung tung trên mặt bàn một lúc lâu mới tìm thấy điện thoại. Quả thực cô đã say rồi, cho nên cứ ấn mãi mà không mở khóa điện thoại được, trái lại còn tắt luôn điện thoại.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt Hạ Quý Thần: “Anh nhìn giúp tôi, có phải điện thoại tôi hư rồi không…”
Hạ Quý Thần thấy Quý Ức say đến như vậy, anh cũng không để ý lời cô nói, chỉ nói: “Tôi đưa em trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh vươn tay kéo tay cô.
Anh còn chưa dùng lực, Quý Ức đã cau mày vung khỏi tay anh. Sau đó vẫy vẫy tay với Trần Bạch: “Người này đần quá, điện thoại hư hay không hư cũng không biết, anh đến xem giúp tôi đi!”
Trần Bạch suýt nữa bị câu nói “Người này đần quá” của Quý Ức làm cho phì cười. Anh ta cố kiềm chế khóe môi đang run run vì nhịn cười, đi đến trước mặt Quý Ức, giúp cô mở máy: “Quý tiểu thư, điện thoại của cô không bị hư, chỉ bị tắt máy thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui