Cô không trả lời câu hỏi của nhân viên bồi bàn cũng không quan tâm rượu trong khay là rượu gì, cứ thế đưa tay bưng một ly rượu đưa lên miệng, một hơi uống cạn.
Khi buông ly rượu xuống, Quý Ức lại nhìn về phía Hạ Quý Thần và Hạ Viện đang ngồi.
Hạ Viện đã buông ly kem trong tay, bây giờ cô ấy đang ăn chè xoài (*). Có lẽ là Hạ Viện không cẩn thận làm dính chè trên người, nên Hạ Quý Thần rút khăn giấy đưa cho cô ấy. Sau khi nhận khăn giấy, Hạ Viện ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Hạ Quý Thần rồi mới cúi đầu lau cổ áo của mình.
Quý Ức cầm ly rượu trong tay, ngón tay nhịn không được nắm chặt lại. Một giây sau, cô cụp mắt, đặt ly rượu vào trong khay của nhân viên bồi bàn, sau đó lại lấy một ly khác đưa lên miệng.
Rượu có hơi mạnh, Quý Ức uống liên tục hai ly lớn nên đầu có chút choáng váng, cô ngồi xuống một cái ghế gần đó, bảo bồi bàn đưa cho mình thêm hai ly rượu nữa rồi mới để anh ta đi.
Không ít người đi ngang qua Quý Ức đều lên tiếng chào cô, cô ngẩng mặt lên cười đáp, nhưng lại không nghe rõ bọn họ đang nói gì, khóe mắt cô vẫn luôn dõi theo hai người đang ngồi cạnh cửa sổ.
Có lẽ Hạ Viện đã ăn đủ rồi, nên cô ấy buông thìa xuống, cầm khăn lau miệng. Cô ấy nói mấy câu với Hạ Quý Thần rồi nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
Hạ Viện vừa rời khỏi, Hạ Quý Thần lập tức gọi Trần Bạch đến.
Bởi vì cách quá xa cho nên Quý Ức không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ, sau khi nghe Hạ Quý Thần nói, Trần Bạch liền mở điện thoại, tìm kiếm một lúc, rồi đưa màn hình đến trước mặt Hạ Quý Thần, dường như là đang chờ ý kiến của anh. Mãi cho đến khi Hạ Quý Thần gật đầu xác nhận xong, Trần Bạch mới thu điện thoại về, tiếp tục lướt ngón tay trên màn hình điện thoại.
Ước chừng mười giây sau, Trần Bạch mới cất điện thoại vào túi quần, sau đó mở miệng nói cái gì đó với Hạ Quý Thần. Dựa vào khẩu hình miệng của anh ta, Quý Ức lờ mờ đoán được có lẽ anh ta đang nói: “Hạ tổng, OK rồi!”
Hạ Quý Thần nhẹ gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì Hạ Viện đã quay lại, cô ấy cười dịu dàng với Trần Bạch, trò chuyện vài câu cùng anh ta. Sau đó Hạ Viện đi đến bên cạnh Hạ Quý Thần, cô không ngồi xuống mà khom người, nói nhỏ vào tai anh.Quý Ức nghĩ, hẳn là vừa rồi Hạ Quý Thần đã chỉ đạo Trần Bạch thực hiện công việc gì đó, cho nên sau khi hoàn thành, Trần Bạch lập tức báo cáo cho anh.
Vẻ mặt Hạ Quý Thần không có quá nhiều thay đổi, chỉ hơi cau mày, khoảng năm giây sau, anh đứng dậy.
Không biết anh nói gì với Trần Bạch, sau đó Trần Bạch đưa phiếu phòng cho anh.
Sau khi nhận lấy phiếu phòng, Hạ Quý Thần liếc nhìn Hạ Viện, vẫn không nói gì, mà cất bước đi về phía thang máy.
Hạ Viện vẫy vẫy tay chào tạm biệt Trần Bạch rồi nhanh chân đuổi theo Hạ Quý Thần.
Hai người họ cùng đi vào thang máy, đợi đến khi con số màu đỏ hiển thị trên thang máy bắt đầu nhảy lên, Quý Ức mới thu lại ánh mắt, ngẩn ngơ nhìn ly rượu trước mặt mình.
Hạ Quý Thần cầm phiếu phòng dẫn Hạ Viện lên lầu. Bọn họ lên lầu để làm gì?
Quý Ức cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, rất nhiều nghi vấn bắt đầu điên cuồng chạy loạn trong đầu cô.
Thậm chí, cô cảm thấy bản thân đang vô cùng căng thẳng, đứng ngồi không yên, cô không tự chủ được uống cạn hai ly rượu trên bàn, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm giác nôn nóng trong lòng.
Quý Ức đặt mạnh hai ly rượu xuống bàn, cũng không quan tâm đến việc mình đã gây ra tiếng động quá lớn, cô chỉ liếc mắt nhìn bồi bàn một cái, sau đó liền đứng dậy.
***
Chú thích:
(*) Chè xoài: Được nhắc đến có tên là Mango Pomelo Sago, một loại chè được chế biến từ xoài và bưởi của Hong Kong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...