Qua một lúc sau, Tô Hàn mới từ từ nghiêng đầu nhìn Quý Ức, mở miệng muốn nói gì nhưng lại không phát ra tiếng. Cuối cùng dùng sức nuốt nước miếng một cái, cố gắng nói: “Xin lỗi, mình vừa rồi hơi kích động!”
Quý Ức nghe thấy, đưa mắt lên nhìn Tô Hàn, sau đó cũng không lên tiếng.
Bên trong phòng lại trở nên im lặng.
Tô Hàn giống như đang phiền não cái gì, bưng ly rượu lên uống một mạch, sau đó nặng nề đặt ly rượu xuống. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bàn, tựa như đang suy nghĩ điều gì, qua một lúc lâu sau, anh ấy mới nghiêng đầu nhìn Quý Ức, mở miệng nói, tiếng nói có chút khàn khàn: “Quý Ức, nếu như anh Thần làm gì có lỗi với cậu, mình thay anh Thần xin lỗi cậu nhưng xin cậu hãy tin tưởng mình, anh Thần không phải là người xấu…”
Nói đến đây, giọng nói của Tô Hàn mang theo vài phần chắc chắn: “Anh ấy so với những người mà Tô Hàn mình từng gặp qua là người tốt nhất…”
Bởi vì vừa rồi bị Tô Hàn vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện bốn năm trước, cảm xúc trong lòng Quý Ức vẫn chưa ổn định lại nhưng khi nghe thấy lời của Tô Hàn nói, cô ngẩn người.
Hình dung về Hạ Quý Thần, cô đã nghe qua rất nhiều. Nào là đẹp trai, nhiều tiền, xuất thân tốt, năng lực cao.... là bá chủ Tô Thành. Chỉ có một điều không tốt là bản tính quá lạnh lùng, chủ yếu là do anh là người lãnh đạm… Còn giống như Tô Hàn nói “Người tốt nhất trên đời này”, cô lại là lần đầu tiên nghe thấy.
Tô Hàn tuy uống nhiều nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh, Quý Ức mặc dù không nói nhưng anh ta vẫn nhìn thấy được vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của cô. Anh cầm chai rượu lên, không rót vào ly mà đưa thẳng lên miệng uống: “Cậu không tin lời mình đúng không?”
“Thế nhưng cậu biết không? Mình học cùng mẫu giáo với anh Thần, tiểu học cũng học chung, là hai anh em tốt của nhau. Bất luận cái gì liên quan đến anh ấy, thầy giáo đều khen không dứt miệng. Anh ấy chính là hình mẫu con nhà người ta trong miệng người khác.”
“Hồi nhỏ mình rất béo, mấy bạn cùng lớp cũng không thích chơi với mình, luôn trêu ghẹo mình. Chỉ có anh Thần không cảm thấy mình phiền phức. Có lần mình bị mấy đứa lớn hơn bắt nạt, anh Thần đứng ra bảo vệ mình. Từ khi đó, mình đã quyết định, cả đời này, anh Thần nói cái gì chính là cái đó.”
“Anh Thần tốt nghiệp tiểu học, thủ khoa thành phố…”
Nghe đến đó, trong mắt Quý Ức hiện lên tia nghi vấn.
Thời cấp ba, thành tích của Hạ Quý Thần vẫn luôn rất tệ, hơn nữa còn nổi danh cả thành phố là học sinh cá biệt. Sau cấp ba, thành tích mới từ từ đi lên…
“Làm sao... Rất kinh ngạc?” - Tô Hàn nhìn Quý Ức, mang theo vài phần huênh hoang lên tiếng: “Mình nói cho cậu nghe, anh Thần không chỉ học giỏi, mà còn chơi đàn vi-ô-lông rất cừ, giải nhất nhi đồng toàn quốc. Cậu không tưởng tượng được đâu... còn chơi dương cầm nữa... cũng là hạng nhất. Thậm chí lúc đó có "đại sư"(*) nhìn trúng tiềm lực của anh ấy, tự mình chạy đến nhà Hạ gia, đòi nhận anh ấy làm học trò…”
Nói tới chỗ này, trong giọng Tô Hàn có chút tiếc nuối: “… Nếu như không có Hạ Dư Quang, anh Thần cả đời này sẽ luôn phong độ như vậy.”
“Anh Dư Quang?” - Nghe đến đó, Quý Ức khẽ nhíu mày, nhịn không được lên tiếng: “Chuyện này có liên quan gì đến anh Dư Quang?”
“Làm sao không có liên quan? Cũng bởi vì anh ấy, anh Thần mới đánh nhau, không học đàng hoàng, không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng. Bởi vì anh Thần không muốn nhà họ Hạ xem thường việc thân thể Hạ Dư Quang không tốt. Anh ấy cảm thấy nếu như mình càng ưu tú, người nhà họ Hạ sẽ càng cưng chiều anh ấy, Hạ Dư Quang sẽ bị lạnh nhạt.”
***
(*) Đại sư: Bậc thầy, lão luyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...